Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng

Chương 35: Phù Thủy Hắc Ám Và Cô



Hoa huyệt bị côn thịt của hắn cọ xát, tiểu huyệt ướt át như cái miệng nhỏ nuốt lấy đồ vật to lớn đó.

Lancelot ôm lấy eo Lâm Tô Ngọc, mỗi lần đâm vào đều chạm tới điểm nhạy cảm của cô.

"A... Ưm... Ưm... Chậm... Chậm một chút... Ha.a..."

Tay Lâm Tô Ngọc ôm lấy cổ Lancelot, đầu ngửa ra sau, mỗi khi hắn thọc vào rút ra, bộ ngực trắng nõn lắc lư như thạch trái cây mềm mại.

Một tay Lancelot đỡ lấy lưng cô, một tay vuốt ve bầu ngực, chiếc lưỡi thô ráp liếm láp nhũ hoa.

"A..." Trong đầu Lâm Tô Ngọc bây giờ là một mớ hỗn độn, trước mắt như có hoa nở rộ, khoái cảm từ chỗ kết hợp của hai người lan khắp thân thể, ngón chân không chịu được kích thích cuộn tròn lên.

"Thích đến thế sao? Cô rên to thật đó." Lancelot xoa cái mông của cô, rồi tát nhẹ một cái.

Hắn rút côn thịt ra, xoay người Lâm Tô Ngọc đè xuống bàn để đưa lưng về phía hắn, rồi chen vào giữa hai đùi.

Hoa huyệt của Lâm Tô Ngọc lộ trước mặt Lancelot, hiện đang co rút liên tục không ngừng phun ra dâm thủy, giống như chưa được ăn no nên mời gọi thiết côn hắn cắm vào.

Lancelot cọ xát quy đầu vào miệng huyệt, Lâm Tô Ngọc theo động tác của hắn đong đưa cái eo, tiểu huyệt nuốt lấy đầu côn thịt.

"A... Không đợi được sao? Cũng phải... Kỳ động dục qua lâu như vậy, cô vẫn chưa làm tình mà?" Lancelot giữ chặt eo Lâm Tô Ngọc không cho cô không lộn xộn, sau đó hắn đâm vào một cái, toàn bộ ngọc hành đi vào trong thân thể cô, chạm tới điểm nhạy cảm.

"A... Nhẹ chút... Ưm... A...." Lâm Tô Ngọc bị đâm mạnh đến mức cái bàn dường như không thể chống đỡ nổi, cả người cô tê dại.

Tiểu huyệt bị Lancelot thọc sâu vào, theo động tác của hắn kéo ra phần thịt non phấn hồng, tinh dịch trắng như bọt biển trào ra, chảy xuống đùi cô.

"A... Quá... Sâu.... Ưm..."

Lâm Tô Ngọc rên rỉ nức nở, nhưng Lancelot vẫn tiếp tục dùng sức ra vào hoa huyệt non mềm, một lần rồi lại một lần, chẳng hề mệt mỏi đâm đến chỗ sâu nhất của cô.

Một luồng nhiệt nóng dâng lên trong người, cô không biết mình đã cao trào bao nhiêu lần, cô không còn sức lực đứng vững nữa nên phải gục hẳn người xuống bàn, nhũ hoa cọ xát mặt bàn trơn bóng, nước mắt trào ra, ánh mắt trống rỗng như thể muốn ngất xỉu.

"Nhẹ... A... Ha a... Nhẹ một chút... A... Đừng mà... Không..."

Tiếng rên rỉ của cô chuyển sang tiếng hừ nhẹ, cả thân thể bồng bềnh như đang ở trên mây, trước mắt hay trong đầu đều trống rỗng, chỉ còn chút nữa thôi là cô sẽ hôn mê mất.



"Không phải cô đang rất thoải mái sao? Vì sao lại nói không cần? m thanh trầm thấp của Lancelot pha lẫn với tiếng thở dốc nặng nề, "Mùi động dục đậm như vậy, giống như thuốc kích tình..... Quả nhiên nên để cô cách ra xa một chút...."

"Không... Ha a... Ưm... Ưm..."

"Tiểu huyệt vẫn luôn mút lấy côn thịt của tôi, nếu không muốn thì tại sao phải hút chặt đến như vậy hả?"

Lời nói xấu xa của hắn truyền vào lỗ tai Lâm Tô Ngọc, làm cho cô tỉnh táo vài phần.

Lancelot trước kia đối xử săn sóc với Lâm Tô Ngọc dịu dàng biết bao. Kể cả khi hắn tức giận, hắn đều sẽ quan tâm đến cảm nhận của cô

Nhưng Lancelot của bây giờ, thật sự chỉ muốn làm tình với cô mà thôi.

Gậy thịt thẳng đứng không ngừng ra vào bên trong thân thể cô, hai cánh hoa giờ đây đã sưng đỏ, cảm giác đau đớn cùng với khoái cảm hòa lẫn vào nhau, kích thích tiểu huyệt Lâm Tô Ngọc co rút điên cuồng.

"Thân thể của cô thật là dễ cao trào." Lancelot hạ thấp người xuống, đè lên lưng cô, lấy tay xoa bóp bộ ngực của Lâm Tô Ngọc, môi hắn dán sát vào lỗ tai cô, liếm nhẹ lên vành tai, "Có phải cô thường xuyên bị làm đúng không? Làm với bao nhiêu người rồi? Bọn họ có thể thỏa mãn cô sao?"

Lâm Tô Ngọc kinh ngạc mà trừng mắt, trở tay cho hắn một cái tát.

Cô không còn một chút sức lực, cho nên với tư thế này cô cũng chẳng tát mạnh được, vì thế cô chỉ có thể tát nhẹ lên mặt Lancelot.

Lancelot ngẩn người ra một chút, hắn nhíu mày rồi đánh một phát bốp lên mông cô, để lại một dấu đỏ trên cánh mông trắng nõn.

Hắn nổi điên đè lên thân thể của Lâm Tô Ngọc, dùng sức đâm vào người cô, một tay mò xuống dưới chỗ mềm mại, nhéo nhéo tiểu đậu đỏ đang sưng đỏ.

"A... Đau... A! A..."

Giọng Lâm Tô Ngọc run lên, cảm giác đau đớn mà hắn vừa gây ra cho cô lại là khoái cảm đáng sợ trước đây chưa từng thử qua, tựa như thuốc kích thích làm cho cơ thể cô không chịu được, kích động tới mức nước miếng trào ra khỏi khóe miệng.

"Tôi nói sai hay sao?" Lancelot hừ một tiếng, đổ tách hồng trà đã nguội lên người cô.

Thêm một lần kích thích là thêm một lần cao trào.

Lancelot vẫn tiếp tục xoa hạt đậu nhỏ: "Không chịu thừa nhận? Vậy cô nói cho tôi nghe, ngoài gái điếm ra, ai sẽ cùng đàn ông làm tình trước khi kết hôn? Trước khi làm với tôi cô đã không phải là xử nữ, vậy thì..."

Đối với việc cô còn là xử nữ hay không hắn không để ý, chỉ là đột nhiên nghĩ tới cô đã làm chuyện này với người khác, trong lòng hắn liền bực bội khó chịu.



Hắn dừng lại một chút, sau khi suy xét tới tình huống này có thể xảy ra, hắn chậm rãi đưa đẩy trên người cô, tựa như chẳng cần dùng sức: "Cô đã có chồng?"

Giọng điệu dò hỏi.

Lancelot hiện tại đã hoàn toàn trở thành người của thế giới này, không còn tồn tại ký ức của Tiêu Vọng.

Ở thế giới này, nếu theo lời hắn nói, con gái nhà gia giáo sẽ không làm chuyện đáng xấu hổ này trước khi lập gia đình.

Lâm Tô Ngọc không còn là xử nữ, vậy tức là đã cùng người khác nảy sinh quan hệ.

"Đúng! Tôi đã có gia đình!" Lâm Tô Ngọc thẳng thắn thừa nhận, không tài nào nghe ra được bất kỳ lời nói dối nào.

Lancelot của hiện tại đối với cô bây giờ chỉ là người xa lạ.

Cô không nên đối xử với hắn như trước đây nữa.

"Vì thế anh có thể thả tôi đi sao? Tôi còn chồng đợi ở nhà đó..." Lâm Tô Ngọc nhẫn nhịn để không nói ra hai chữ "Ngu ngốc" trước mặt hắn.

Tốc độ ra vào của Lancelot bắt đầu nhanh hơn, lời nói của hắn mang ý cười mà trong đó phần lớn là sự mỉa mai:

"Vậy cô bảo hắn đợi đi, cô hút tôi chặt như vậy, là do cô không chịu thả tôi ra. Tôi cũng không để hắn đợi lâu đâu..."

Nói như vậy nghĩa là hắn sắp thả cô đi?

Lâm Tô Ngọc đã bắt đầu tự hỏi thế giới tiếp theo sẽ là gì đây.

Lancelot ở bên tai cô cười khẽ: "Tôi sẽ sai người khiến cho hắn chìm vào giấc ngủ ngàn thu, như vậy hắn sẽ không cần phải đợi cô, cô yên tâm nhé."

Nghĩ đến cảnh có một gã khác làm chuyện thân mật tương tự đối với Lâm Tô Ngọc, hắn rất muốn giết chết gã đó.

Huống chi đó vẫn là chồng của cô...

Lại nghĩ đến sau này cô phải về bên cạnh gã ta, cùng nhau làm chuyện đó...

Lancelot cho rằng, tốt nhất là người đó nên chết đi.