Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng

Chương 36: Phù Thủy Hắc Ám Và Cô



Lâm Tô Ngọc mím môi, cô nằm trên bàn thi thoảng hừ nhẹ vì bị hắn đâm vào.

Ý thức của Lâm Tô Ngọc dần mơ hồ, cô nhắm mắt cảm nhận được hắn đang tung hoành trong cơ thể mình, tiểu huyệt vẫn luôn cắn chặt đồ vật to lớn đó của hắn.

...

Không rõ Lancelot dừng lại từ bao giờ, khi Lâm Tô Ngọc tỉnh dậy, bên dưới đã tê rần và sưng tấy, xung quanh miệng huyệt bị cọ đến đỏ bừng.

Cô chỉ cử động nhẹ nhàng là cảm thấy khó chịu, hai cánh hoa nóng ran kèm theo chút đau đớn.

Xung quanh tối om, Lâm Tô Ngọc loay hoay muốn bật đèn, chợt nghe thấy bên trái có tiếng vặn cửa.

Một tia sáng chiếu vào, bóng dáng cao lớn và thon dài của Lancelot xuất hiện che khuất ánh sáng, rồi nhanh chóng chìm vào bóng tối khi cánh cửa được đóng lại.

Tiếng bước chân tới gần cô, bàn tay lành lạnh nắm lấy cổ chân cô và tách chúng ra.

Thuốc mỡ mát lạnh bôi lên miệng huyệt, cảm giác thoải mái đó đã làm giảm bớt đi sự đau nhức và nóng ran.

"Đã sưng như vậy rồi mà vẫn còn ướt."

Khuôn mặt Lâm Tô Ngọc nóng lên, cô nhăn mày không nói lời nào.

Cô cũng không thích cơ thể nhạy cảm này của mình.

Ngón tay dính thuốc duỗi vào trong tiểu huyệt cô, khiến vách tường bên trong vô cùng sảng khoái, kích thích bên dưới thêm ướt át.

Ngón tay Lancelot móc hai cái rồi dừng lại: "Chờ cô khỏe rồi lại làm."

Lâm Tô Ngọc dựa vào gối và nhìn sang một bên, cô không muốn nói chuyện với hắn.

Trong màn đêm có hơi thở ấm áp tới gần cô, cằm chợt đau nhói.

"Nghĩ gì vậy?" Lancelot hôn môi cô, "Nhớ chồng cô sao? Mau quên đi, tôi đã cho người điều tra, hắn sẽ sớm chết thôi."

Lâm Tô Ngọc đẩy tay hắn: "Đau, anh buông tôi ra."

"Tức giận à?" Lancelot không cùng tần sóng với cô, giọng điệu của hắn châm chọc: "Cô thích chồng cô đến vậy sao? Lo cho hắn?"

"Tôi không lo, anh không tìm được anh ấy đâu."

Vốn dĩ cô không có chồng, hắn đi đâu mà tìm.

Nhưng Lancelot lại hiểu sai ý cô, hơi thở của hắn trầm xuống, đột nhiên tới gần cô.

Khóe miệng đau đớn, có mùi tanh ngọt nhẹ chảy vào trong miệng, môi Lâm Tô Ngọc bị Lancelot cắn nhẹ một cái.

Cô vội đẩy Lancelot ra, sờ lên môi đang chảy máu: "Anh đang làm cái gì vậy?"

Lancelot không nói chuyện, đứng dậy rời đi.

Hắn đi không được bao lâu thì Na Li đến gõ cửa, giục cô ra ngoài tiếp tục làm việc.



Lâm Tô Ngọc mò mẫm bật đèn và xuống giường, cô nhìn thấy bộ quần áo màu đen của người hầu bị dính đầy tinh dịch màu trắng, cô chạy tới nhà vệ sinh giặt sạch rồi mặc chiếc váy ướt đi ra ngoài.

Cô luôn chỉ được bố trí dọn dẹp trong lâu đài.

Nhưng hôm nay, đột nhiên Na Li bảo cô vào khu vực vườn hoa phục vụ.

Ban đêm ở nơi đây sáng như ban ngày.

Mọi người nhảy múa theo âm nhạc, say mê, điên cuồng, làm tình...

Không ai trong số những người hầu gái được sắp xếp phục vụ ở khu vực vườn hoa có thể bước ra khỏi đây một cách nguyên vẹn.

Không chỉ vì sự tàn bạo của lũ quái vật não tàn mà còn vì phấn hoa trong vườn sẽ biến những người phụ nữ này trở nên dâm đãng.

Na Li nhìn cô với ánh mắt thương hại nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Đi thôi, chậm trễ ngài bá tước đại sẽ phạt cô đó."

"Tôi biết rồi."

Lâm Tô Ngọc từ từ đi về phía khu vườn.

m thanh của hệ thống vang lên: "Không sao, tôi sẽ bảo vệ cô. Tôi không đối phó được với Chủ Thần, nhưng với người khác thì thừa sức."

Công việc của hầu gái là đi phục vụ, nếu họ có thể tự bảo vệ mình thì họ đã chẳng bị người khác yêu cầu để cho bọn quái vật kia "làm" đến chết.

Lâm Tô Ngọc bước tới khu vườn, cô rảo bước đến chỗ sàn nhảy, trên tay bưng mâm đồ ăn và rượu ngon cho mọi người.

Ánh mắt của những người đó không ngừng nhìn chằm chằm vào cô, giống như ánh mắt của những con chó hoang đói khát muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Có hệ thống bảo vệ nên cô thực sự không bị ảnh hưởng bởi phấn hoa, cũng nhanh nhẹn né được những người đó khi họ muốn nắm tay mình.

Cô liếc nhìn về phía vị trí chủ bữa tiệc nơi mà Lancelot đang ngồi.

Bên cạnh Lancelot, nơi từng thuộc về cô, bây giờ lại là Jasmine.

Tuy nhiên nhìn Jasmine giống như một vị khách, không hề dựa vào lòng Lancelot.

Cô ta mỉm cười ngọt ngào với Lancelot, thì thầm điều gì đó với hắn một cách nhẹ nhàng.

Ánh mắt của Lancelot rời khỏi Jasmine, rồi dừng lại trên người Lâm Tô Ngọc, hắn nhìn cô một cách trực diện, khóe miệng nở một nụ cười khinh thường.

Jasmine theo tầm nhìn của Lancelot thì thấy Lâm Tô Ngọc, ánh mắt cô ta lóe lên sự ngạc nhiên. Sau đó cô ta tới gần Lancelot, định nói với hắn gì đó.

Lancelot nhíu mày, như thể tiếp xúc phải thứ gì đó rất ghê tởm, hắn dịch ra giữ khoảng cách với Jasmine.

Jasmine xấu hổ cười cười, sau đó nói với Lancelot.

Lancelot nhướng mày nhìn cô đầy thích thú.

"Đồ kỹ nữ ghê tởm."

Có tiếng chửi rủa thì thầm bên tai, Lâm Tô Ngọc quay đầu lại.



Anna lấy một ly rượu từ trên khay mà Lâm Tô Ngọc đang giữ, cô ta vừa uống vừa chửi thầm, dùng ánh mắt như dao sắc liếc xéo Jasmine.

Khi Lâm Tô Ngọc nhìn về phía Lancelot, đáng nhẽ Jasmine đang ở bên cạnh hắn giờ đây lại đi đến trước mặt cô.

Jasmine mỉm cười với cô, thân mật nói chuyện như một người bạn: "Susan, ngài bá tước tìm cô đấy, ngài ấy có chuyện muốn hỏi cô."

Hệ thống chỉ sửa lại ký ức của Lancelot và đám người Anna, còn ký ức của người khác thì không động vào, vì thế Jasmine vẫn có thể nhận ra Lâm Tô Ngọc.

Lancelot tìm cô chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Lâm Tô Ngọc bỏ khay rượu xuống, cô hít sâu đi về phía Lancelot.

Hắn lười biếng dựa vào ghế, thấy cô đến gần, hắn nhìn cô rồi cười: "Chồng cô tên gì?"

Lâm Tô Ngọc quay lại nhìn Jasmine, cô ta đang nhảy múa ở sàn nhảy, ánh mắt cô ta mê ly, nhìn bộ dạng này có vẻ như đã bị chịu ảnh hưởng của phấn hoa.

Cằm cô bị nắm chặt, Lancelot bắt cô quay đầu lại.

"Cô đang nhìn ai vậy? Nhìn tôi này, chồng cô tên gì?"

Nói dối thì có thể, tự dưng bắt cô nghĩ ra một cái tên thì hơi khó.

Lâm Tô Ngọc chớp mắt: "Tên... Tôi không nói cho anh đâu."

"Nói dối, cô làm gì có chồng!" Lancelot giữ chặt eo cô, kéo cô vào lòng, "Dù cô là kỹ nữ cũng không sao, nhưng sau này chỉ được phục vụ một mình tôi, biết không?"

"Tôi có chồng rồi! Anh mới là kỹ nữ!"

Lâm Tô Ngọc bực mình đẩy hắn ra, nhưng đối với Lancelot, sức lực của cô chỉ như một con mèo nhỏ không có móng vuốt.

"Vậy cô nói thật cho tôi biết, tên hắn là gì?" Lancelot hôn lên môi cô, dường như đã xác định cô còn độc thân.

"Tên... Tôi sẽ không nói cho anh biết!" Lâm Tô Ngọc nói một cách hợp lý, "Có phải Jasmine nói cho anh tôi không có chồng? Tôi và cô ta quan hệ không được tốt, với mọi người trong trấn cũng vậy, bọn họ đều không biết chuyện của tôi."

Lancelot nhìn cô chằm chằm, nụ cười trên mặt hắn đông cứng lại.

"Tôi rất yêu chồng tôi, nếu tôi nói cho anh biết tên của anh ấy, há chẳng phải tôi đang hại anh ấy sao?" Lâm Tô Ngọc mờ mịt nhìn về phía xa xăm, như thể có một người tình nơi vô định nào đó, "Anh sẽ không bao giờ tìm thấy chồng tôi, tôi cũng không để anh tìm được anh ấy đâu."

Cánh tay ôm eo cô đột nhiên dùng sức, dường như muốn cắt đứt eo cô ra vậy.

"Rất yêu hắn? Hắn chết rồi cô cũng muốn chết cùng hắn có phải không?"

Lancelot không biết mình bị làm sao, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận, gần như thiêu rụi sự tỉnh táo của hắn.

"Đúng vậy! Nếu anh ấy chết, tôi cũng không sống nổi!" Lâm Tô Ngọc dùng sức đẩy tay hắn ra, "Anh buông tôi ra, cẩn thận không người khác lại hiểu lầm quan hệ của chúng ta."

Đến lúc đó cô lại bị Anna để ý.

"Hiểu lầm cái gì? Chẳng lẽ cô chưa bị tôi làm?" Lancelot cười lạnh lùng, đột nhiên hắn cắn môi cô, bàn tay tiến vào bên trong váy, cách quần lót thô bạo xoa nắn, sau đó trực tiếp đút ngón tay vào trong tiểu huyệt cô, thô lỗ quấy loạn.

"Cô yêu chồng cô, vậy sao còn động dục với tôi?"