Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng

Chương 39: Phù Thủy Hắc Ám Và Cô



Lancelot đi ra khỏi phòng, chuẩn bị cho chuyến đi tìm chồng cô.

Hắn cố ý không cởi bỏ trói buộc trên người Lâm Tô Ngọc, bỏ mặc cho cô ngủ như thế suốt cả đêm.

Khi trời vừa mới tờ mờ sáng, Lancelot đã túm lấy Lâm Tô Ngọc còn đang ngái ngủ lên xe ngựa.

Lâm Tô Ngọc mơ màng đến mức chỉ cần nằm xuống là ngủ, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Lancelot, cơn buồn ngủ đã bị dọa chạy.

Lancelot nói: "Nơi chồng cô sống cách chỗ này hơi xa... Có lẽ chậm nhất là tối nay, cô sẽ nhìn thấy hắn thôi."

Lâm Tô Ngọc không thể ngờ tới Lancelot có thể tìm được một nơi gọi là thôn Lý gia, mà còn tra ra được người tên Lý Tiểu Minh.

Xe ngựa rời khỏi lâu đài, lướt qua vùng ngoại ô, đi vào mấy cái trấn, tốc độ xe đi như bay, nhưng rất vững vàng.

Từ bên ngoài nhìn vào, đây chỉ là chiếc xe ngựa bình thường, nhưng không gian bên trong lại trang hoàng như phòng ngủ của Lancelot.

Đêm qua Lancelot xem bói toán cả đêm mới xác định được chỗ Lý Tiểu Minh sinh sống.

Quăng Lâm Tô Ngọc lên xe ngựa, hắn đóng đinh khóa chặt xích sắt trên người cô vào vách xe rồi đi ngủ.

Phong cảnh ngoài cửa sổ nối đuôi theo nhau, trong nháy mắt lại hiện ra cảnh tượng mới.

Lâm Tô Ngọc ghé người vào trước cửa sổ, bảo hệ thống cởi bỏ xiềng xích, hệ thống đồng ý. Một lúc sau, xiềng xích trên người cô vẫn chưa được cởi bỏ.

"Cậu có ổn không?"

Hệ thống sốt ruột nói: "Xiềng xích trên người cô có phép thuật áp chế, cô chờ một chút, tôi sẽ giúp cô cởi ra."

Lời nói vừa dứt, khóa sắt vang lên một tiếng "đinh" rồi đứt ra.

Đồng thời Lancelot cũng mở mắt.

Lâm Tô Ngọc ghé vào chỗ cửa sổ, ánh mắt hướng đến chỗ Lancelot ngồi dậy trên giường.

Cô nhắm mắt lại rồi mở ra, trước mắt không còn thấy Lancelot đâu, chỉ thấy một người đàn ông lạ mặt.



Hệ thống nhắc nhở cô: "Đây là Lý Tiểu Minh, cô nhìn hắn một chút, tôi đang thôi miên hắn để chạy khỏi chỗ này."

Lâm Tô Ngọc làm theo lời của hệ thống, ánh mắt của Lý Tiểu Minh từ nghi hoặc chuyển sang trống rỗng, anh ta chạy về nhà thu dọn đồ đạc, ngồi lên xe bò để chạy trốn.

"Tốt lắm, chúng ta có thể thoát khỏi thế giới này rồi." Hệ thống nhẹ nhàng nói.

Trong lòng Lâm Tô Ngọc vẫn thấy bất an: "Nhưng Lý Tiểu Minh không có khả năng chạy trốn mãi như vậy, nếu Lancelot lại xem bói toán để dò ra chỗ anh ta ở, anh ta nên làm gì đây?"

"Không sao đâu, tôi sẽ che giấu sự tồn tại của anh ta trong thế giới này, cũng sẽ cho anh ta bồi thường xứng đáng." Hệ thống nói, "Mau chạy thôi."

Lâm Tô Ngọc gật đầu, thoát khỏi thế giới vô cùng thuận lợi.

Cảm giác thả lỏng và mệt mỏi lan ra khắp toàn thân, Lâm Tô Ngọc nằm trên sàn nhà không gian nghỉ ngơi.

Hệ thống đang mân mê làm gì đó mà cô không biết, vào lúc cô sắp chìm vào giấc ngủ, hệ thống liền thấp giọng hô lên.

"Làm sao vậy?" Cô bò dậy từ mặt đất, đi tới chỗ hệ thống.

"Không có..." Hệ thống vừa phủ nhận, không đành lòng thở dài, "Tự cô xem đi."

Trong hình hiện lên cảnh cô vừa biến mất không bao lâu thì thôn Lý gia đã trở thành một mớ hỗn độn.

Lancelot ngồi trên xe ngựa một cách điềm tĩnh, trên người hắn được bao quanh một lớp khí đen nặng nề, mắt hắn đỏ như máu, tựa như ác quỷ.

Vô số bóng đen lướt vào trong thôn, đem người dân đến trước mặt Lancelot.

"Ngươi biết Lý Tiểu Minh ở đâu không?"

"Không... Không biết..."

Sau khi kết thúc cuộc tra hỏi ngắn gọn đó, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Phần đất trước xe ngựa của Lancelot đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Bị hình ảnh trước mắt làm cho chấn động, thân thể Lâm Tô Ngọc run lên, nhanh chóng phản ứng lại, cô hỏi hệ thống: "Cậu có thể đưa tôi quay lại thế giới đó không?"

Tất cả đều tại cô.



Tại vì cô mà nhiều người vô tội chết thảm như vậy.

Hệ thống nói: "Vì hình dạng của cô ở thế giới cũ đã bị phá hủy, nếu chọn quay về, chỉ có thể dùng linh hồn về đó. Linh hồn càng yếu ớt, cô sẽ càng dễ bị Chủ thần giam giữ ở đó đấy."

"Mang tôi về đó." Lâm Tô Ngọc nhìn chằm chằm vào những thi thể không ngừng chất đống.

"Được." Hệ thống bất đắc dĩ trả lời.

Ánh sáng lóe lên trong nháy mắt, một ngụm máu tươi tung tóe phun ra trước mắt cô.

Cô nhìn thấy những thi thể nằm trên mặt đất, lau mặt một vòng, trên tay cô dính đầy chất lỏng màu đỏ tươi đến chói mắt.

Máu tươi không còn độ ấm nữa, khiến cô muốn khóc lên.

"Cô làm thế nào mà..."

Lancelot chăm chú nhìn cô, cau mày nói.

Cô đã chết ư? Vì cái gì mà chết?

Hắn đưa tay tới chỗ cô.

Lâm Tô Ngọc không chịu được hướng gió thổi, bay vào lòng ngực hắn.

Lancelot dùng sức ôm Lâm Tô Ngọc thật chặt, vuốt tóc cô dịu dàng, móc khăn tay ra rồi cẩn thận lau máu còn sót lại trên mặt cô, trấn an cô mà nói: "Không sao cả, tôi sẽ hồi sinh cho cô."

Giọng nói ân cần, giống như dỗ dành một đứa nhỏ, âm thanh sạch sẽ giống như tiếng suối chảy.

Nhưng Lâm Tô Ngọc không nghe nổi lấy từng câu hắn nói.

Trong đầu cô đều là bộ dạng giết người lạnh lùng của hắn, thân thể chất đống như núi dưới chân hắn.

Giọng cô run rẩy: "Anh điên rồi sao?"

Lần đầu tiên Lancelot tỏ vẻ nghi hoặc, suy nghĩ một lát cũng hiểu ý cô là gì, mỉm cười nói: "Tất nhiên là không rồi, tôi chỉ muốn tìm người mà thôi."