Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng

Chương 40: Phù Thủy Hắc Ám Và Cô



Có lẽ Lancelot đã quá nhân từ với cô.

Nhân từ đến nỗi không để Lâm Tô Ngọc tận mắt nhìn thấy hắn đem những người "khách" kia đút cho Phệ Hồn Quỷ, vì thế nên cô mới không cảm nhận được đó là một điều khủng khiếp cỡ nào.

Một người dân làng xa lạ bị ném ở dưới chân Lancelot, có vẻ chỉ mới mười tuổi.

Lancelot ôm Lâm Tô Ngọc, khóe môi hơi cong lên: "Lý Tiểu Minh ở đâu?"

"Tôi không biết... Tôi thật sự không biết, cầu xin ngài tha cho chúng tôi..."

Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, một kẻ yếu sẽ không có năng lực phản kháng, sợ hãi phát khóc.

Một con Phệ Hồn Quỷ nhận được mệnh lệnh lao về phía dân làng, ánh mắt toát ra sự tham lam.

"Đủ rồi!" Lâm Tô Ngọc dùng sức đẩy Lancelot ra, che trước mặt dân làng.

Chỉ số thông minh của Phệ Hồn Quỷ rất thấp nên nó không biết người nào không thể động vào, ở trong mắt nó, chỉ có linh hồn có thể nuốt được.

Lâm Tô Ngọc ngầm báo tin cho hệ thống giúp mình ngăn lại lũ Phệ Hồn Quỷ, nâng dân làng dậy để chạy trốn.

Nhưng Phệ Hồn Quỷ chưa kịp đến trước mặt cô thì đã bị tan thành mây khói.

"Cô đang làm cái gì vậy?" Khí đen quanh người Lancelot càng lúc càng đậm, đôi mắt đỏ ngầu trở nên nổi bật, "Cô biết hắn sao? Hắn là gì của cô mà cô muốn chết vì hắn? Cô có biết nếu giờ cô bị thương sẽ hóa thành tro bụi hay không?"

"Tôi không quen hắn, Lý Tiểu Minh cũng chỉ là nói bừa thôi. Tôi không có chồng, tôi cũng không phải kỹ nữ." Lâm Tô Ngọc cười khổ, "Tôi từng có một vị hôn phu, nhưng hắn đã chết rồi."

Lancelot thở nhẹ một hơi, kéo cô vào trong lòng: "Thật không? Chết rồi thì tốt. Đừng tùy tiện làm chuyện nguy hiểm, tôi còn có chuyện chưa hỏi cô."

Lâm Tô Ngọc không để những lời nói của hắn vào đầu, cô cúi xuống thì nhìn thấy những thi thể đó, không đành lòng phải nhắm mắt lại.

"Anh có thể làm người khác sống lại? Vậy... Có thể làm bọn họ sống lại được không?"

Sớm biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, cô đã không nói dối.

"Đừng nghĩ về những người khác, nghĩ về cô đi." Lancelot mang cô vào trong xe ngựa, vuốt ve gương mặt cô, "Sao cô lại biến thành thế này? Ai giết cô?"

Ánh mắt hắn hiện lên sự hung ác.

Để cho hắn biết ai là kẻ đã giết cô, hắn nhất định sẽ khiến cho kẻ đó sống không được mà chết cũng không xong.

"Tôi tự sát." Lâm Tô Ngọc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Khi cô mới đến ngôi làng này, nơi đây không được coi là phồn hoa nhưng cũng yên bình.

Vậy mà bây giờ, nơi này không khác gì địa ngục của trần gian.

Lancelot ngẩn ra, hơi mê mang: "Vì sao?"

Lâm Tô Ngọc không trả lời.

Lancelot im lặng một hồi, giọng nói có chút run rẩy: "Là bởi vì muốn rời khỏi tôi sao?"

Chỉ vì muốn rời khỏi hắn mà tự sát?



Cô ghét hắn đến vậy ư?

Lâm Tô Ngọc vẫn không trả lời, cô hỏi lại: "Anh có thể khiến những người ở ngoài đó sống lại không?"

"Linh hồn của bọn họ đã bị Phệ Hồn Quỷ cắn nuốt, không sống được." Giọng nói Lancelot lạnh lùng.

Hắn ôm cổ Lâm Tô Ngọc, môi để sát ở bên tai cô: "Những người này chết cũng không oan uổng, nếu tôi biết cô chủ động rời khỏi tôi, sớm hay muộn bọn họ cũng chết."

"Tôi rời đi thì liên quan gì đến bọn họ?" Lâm Tô Ngọc trừng mắt với Lancelot, lồng ngực phập phồng vì tức giận.

"Vậy bọn họ chết rồi thì liên quan gì đến cô?" Lancelot giống như một đứa trẻ độc ác nắm được nhược điểm của cô, "Sau này nếu cô rời khỏi tôi, rời đi một ngày, tôi sẽ giết một người."

Lâm Tô Ngọc môi run run nói không nên lời.

Gương mặt thanh tú của Lancelot hiện lên trong mắt cô, nhưng thứ hiện lên trong đầu cô lại là hình ảnh của một ác quỷ.

Khác với sự ham chơi của Tiêu Vọng, hắn làm điều xấu chỉ vì sự ngây thơ.

Còn Lancelot đã sống bao nhiêu năm, rất hiểu lòng người.

Hắn thực sự coi việc giết người là một thú vui.

Hắn là một tên điên!

Rõ ràng là Lancelot không để vào mắt cái chết của nhiều người như vậy, hắn xoa lông mày, ngồi xuống cạnh Lâm Tô Ngọc, ôm cô vào lòng rồi nói: "Một chuyến đi vô ích, tôi mệt quá, cô phải bồi thường cho tôi."

Một chuyến đi vô ích?

Hắn giết nhiều người như vậy, thế mà nói là vô ích sao?

Lâm Tô Ngọc ngơ ngác nhìn về phía trước, "Những người bên ngoài... thật sự không còn cách nào sống lại sao?"

"Cũng không phải là hoàn toàn không thể, nhưng quá phiền phức." Lancelot nhẹ giọng dỗ dành cô, "Được rồi, không cần để ý những người đó. Chúng ta về nhà."

Lâm Tô Ngọc vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn, nhìn hắn với ánh mắt xa lạ.

Cô trong đầu hỏi hệ thống: "Cậu có thể cứu những người này sao?"

Hệ thống nói: "Có thể. Nhưng mà... phải tốn rất nhiều điểm đó. Hiện tại cô không có nhiều điểm như vậy."

Lâm Tô Ngọc sốt ruột: "Cậu nói muốn bồi thường cho tôi mà? Tôi muốn cứu những người này, không được sao?"

Hệ thống: "Được, nhưng ký chủ cô phải nghĩ kỹ đó, bồi thường chỉ có một lần, bây giờ dùng sau này sẽ không còn đâu. Bây giờ vì xảy ra vấn đề nên tôi mới có thể giúp cô, sau này đến thế giới khác, cho dù phát sinh chuyện gì tôi cũng không thể giúp cô được. Cô chỉ có thể dùng điểm mà cô kiếm được để yêu cầu tôi trợ giúp, nếu điểm không đủ kể cả cô chết rồi, nhiệm vụ thất bại, tôi cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn."

"Không sao, cậu..."

"Cô nhìn tôi thế này là có ý gì?" Hai mắt Lancelot đẹp đến mức sắp chảy máu, "Có phải tôi quá dung túng cho cô nên cô đã quên mạng cô đang nằm trong tay tôi không?"

Hắn vừa dứt lời, một đám khói màu đen như một con dao sắc nhọn, đẩy cô vào tường.

Mọi thứ xảy ra đột ngột làm gián đoạn liên lạc giữa Lâm Tô Ngọc và hệ thống.



"Muốn cứu bọn họ? Có thể thôi." Lancelot lạnh lùng nhìn cô, "Cô làm tôi vui vẻ một lần, tôi hồi sinh một người, thế nào?"

"Được." Lâm Tô Ngọc nhìn thẳng hắn, đồng ý không chút do dự.

Khí đen được thu lại, Lâm Tô Ngọc ngã ngồi trên đất.

Lancelot ngồi xuống bên giường, nhìn cô từ trên cao, ngoắc ngón tay: "Bò lại đây."

Lâm Tô Ngọc không nhúc nhích.

Lancelot cười khẩy: "Trước kia tôi đối tốt với cô quá nên cô cảm thấy tôi không có cô thì không được đúng không?"

"Chỉ là tôi lười đi tìm người thứ hai mà tôi không chán ghét thôi."

Lâm Tô Ngọc hít sâu một hơi, quỳ trên mặt đất, cúi đầu, chậm rãi bò về phía hắn.

Trái tim Lancelot co rút nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Không hiểu sao, hắn cảm thấy như có một con dao vô hình đang cứa vào lòng mình.

Lancelot chỉ để ý đến mình Lâm Tô Ngọc.

Nhưng dường như cô lại quan tâm đến tất cả mọi người, ngoại trừ hắn.

Tại sao lại tức giận với hắn?

Tại sao lại vì người khác mà chỉ trích hắn?

Nếu Lâm Tô Ngọc nói thật với Lancelot, nếu cô vẫn luôn ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không thèm bói toán cả đêm, sẽ không cần đuổi đến tận đây, hỏi một đám lại giết một đám.

Tất cả là vì cô, nên hắn mới mất thời gian để làm những cái đó.

Nhưng vì sao cô lại trách hắn?

Lâm Tô Ngọc bò đến bên chân Lancelot, ngồi quỳ trên mặt đất, hơi ngẩng đầu nhìn hắn.

"Cô sẽ không lấy lòng tôi sao?" Gương mặt Lancelot vẫn lạnh lùng.

Thực ra hắn hiểu đây là vì sao.

Nhưng Lancelot vẫn hy vọng, Lâm Tô Ngọc có thể hiểu hắn, có thể thông cảm cho hắn làm những điều này cũng rất vất vả.

Hy vọng cô có thể luôn đứng về phía hắn mà không cần hỏi xem hành vi của hắn là đúng hay sai trên thế giới này.

Nhưng Lâm Tô Ngọc... không bao giờ làm những gì hắn muốn.

Lấy lòng hắn? Đơn giản chỉ là vậy thôi.

Lâm Tô Ngọc bò đến giữa hai chân hắn, ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn.

Đồng thời, cô hỏi hệ thống trong đầu:

"Nếu ở thế giới này tôi giết Chủ Thần, hắn sẽ thù tôi sao?"
— QUẢNG CÁO —