Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng

Chương 5: Kẻ phản diện và cô



Lâm Tô Ngọc tỉnh táo lại, cố gắng hất tay A Thủy ra và rời khỏi lòng hắn.

Nhưng cô không thể cử động được.

Dường như sức lực trên tay A Thủy rất nặng, không chỉ khiến cô không phản kháng được mà eo còn thấy hơi đau khi bị tay hắn đè lên.

"Sờ nữa đi."

A Thủy mỉm cười, hắn không hề nhận ra thời khắc này quan hệ của bọn họ tồi tệ thế nào.

Lâm Tô Ngọc trừng mắt nhìn A Thủy, "Thả tôi ra."

Giống như một đứa trẻ không có được món đồ chơi yêu thích của mình, hắn tùy hứng nhướng mày, "Không."

Hơi thở của Lâm Tô Ngọc trở nên nặng nhọc, cô cảm nhận được áp lực đến từ A Thủy khiến người ta không cách nào chống lại, lúc này cô vô cùng hối hận:

Sớm biết vậy cô không nên để A Thủy bước vào nhà, làm hắn bị quái vật ăn thịt luôn mới đúng.

Nhận thấy cô đang tức giận, A Thủy không muốn quá căng thẳng với cô, hắn bèn buông lỏng tay.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Tô Ngọc không phải là thoát đi ngay lập tức mà là muốn bóp chết A Thủy.

Cô chỉ suy nghĩ trong một giây thì từ bỏ ý nghĩ này, đứng dậy, rời khỏi A Thủy.

Cô không phải là đối thủ của A Thủy.

Ở trước mặt A Thủy cô bị đè nén áp bức, như một con mèo con chó bị hắn tùy ý đùa giỡn.

Điều này khiến cô cảm thấy bực bội.

Dù tham gia thi đấu võ thuật, cô cũng chưa từng gặp phải tình huống bất lực như vậy.

A Thủy nghiêng người, nhìn chằm chằm bàn tay thon dài mềm mại của cô, liếm liếm môi, "Đừng tức giận."

Hắn muốn cô chạm vào hắn một lần nữa, nhưng xem ra bây giờ không được.

Lâm Tô Ngọc xoa lông mày, muốn đuổi A Thủy đi.

Ý tưởng này vừa xuất hiện thì cô nghe thấy âm thanh của hệ thống tâm nguyện vang lên: "Ký chủ, cô để hắn làm gì thì làm đi!"

Cô trả lời: "Dựa vào đâu?"

Hệ thống lại không lên tiếng nữa.

Điều này khiến Lâm Tô Ngọc không khỏi nghĩ, liệu mình có đang gặp ảo giác hay không.

A Thủy nhìn Lâm Tô Ngọc một cách hồn nhiên, như thể người đã làm ra sự việc lưu manh này là cô.

Cô rất bực mình.

Cô hít thở một cách khó khăn, tức giận cũng có ích gì đâu, cô đánh không lại hắn nên chỉ có thể chịu đựng.

Những người trong thế giới này đều có năng lực lớn như A Thủy sao?

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Lâm Tô Ngọc.

Nếu vậy cô sẽ gặp rắc rối với Lâm Tuyết.

Cô đem vấn đề này ra hỏi A Thủy, "Có phải mọi người đều rất mạnh trừ tôi không?"

A Thủy nghiêng đầu hỏi cô, "Ý của cô là?"

"Sức lực như của anh, có phải mọi người đều có đúng không?"

"Không phải." Ánh mắt A Thủy thâm trầm, "Chỉ có tôi. Tôi là duy nhất."

Hắn khác với những người bình thường.

Mã gien trong người hắn là mã gien hoàn hảo nhất, không có bất kỳ gien trội hay kém chất lượng nào.

Lâm Tô Ngọc cảm thấy may mắn vì cô vẫn có thể đánh lại Lâm Tuyết, nhưng đồng thời cô cũng có chút khó chịu.

Cô không đánh lại A Thủy, đã vậy A Thủy còn luôn thích nhìn cô bằng ánh mắt ướŧ áŧ như vậy, thậm chí hôm nay còn để cô chạm vào hắn.

Lúc này, quả thực cô đã hiểu sâu sắc về việc dẫn sói vào nhà là như thế nào.

Lâm Tô Ngọc không phải là một người thích liều mạng.

Nếu đánh không lại A Thủy, thêm nữa là cô không chịu nổi hắn, cô chỉ còn cách trốn tránh.

Ngoại trừ lúc đang ăn, cô phải chạm mặt A Thủy, thời gian còn lại cô đều ở trong phòng không ngừng quấy rầy hệ thống.

Hệ thống không dám xuất hiện, nhưng với chuyện này cô hy vọng nó có thể cho cô một lời giải thích cặn kẽ.
Cô không biết rằng, thực ra hệ thống vẫn luôn ở đó.

Nó biết nguyên nhân Lâm Tô Ngọc ngủ hơn mười hai tiếng một ngày, và cũng biết những việc thân mật mà A Thủy đã làm với cô khi cô đang ngủ.

Nhưng nó không dám lên tiếng, cũng không dám nói.

Nó sợ A Thủy sẽ phát hiện nó.

Lâm Tô Ngọc tránh né A Thủy, A Thủy cảm thấy có chút không thoải mái, chỉ khi tối đến ôm Lâm Tô Ngọc ngủ rồi, hắn mới trút hết ra.

Ví dụ như nhéo nhéo mặt cô, vùi đầu vào phần mềm mại nhất của ngực cô để ngủ hay gì đó.

Bằng cách này, hắn cảm thấy rất thoải mái và thỏa mãn, sự bất mãn khi không nhìn thấy Lâm Tô Ngọc cũng sẽ biến mất.

Mới đêm qua, hắn đã khám phá ra một điều mới mà hắn rất thích:

Môi Lâm Tô Ngọc rất mềm và ngọt ngào làm hắn siêu ưng.

Ban ngày khi Lâm Tô Ngọc ở trong phòng, hắn sẽ mở cửa sổ ra, gọi một đứa con nhóc của hắn đến, chơi với nó.
Hôm nay là ngày thứ bảy, còn ba ngày nữa những người của đội quân pháp sư sẽ đến.

Lâm Tô Ngọc vô cùng tức giận đối với việc hệ thống không xuất hiện, "Nếu ngươi không ra, ta sẽ tự sát."

Hệ thống ủ rũ, đáng thương kêu lên một tiếng: "Đừng như vậy, ký chủ."

Lâm Tô Ngọc cười lạnh, "Ngươi mà cũng được coi là hệ thống à, đã hứa giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà ngươi nhìn xem mấy ngày nay trừ bỏ không lên tiếng, ngươi làm được cái gì?"

Hình tượng của hệ thống là một em bé đáng yêu, nó tủi thân muốn khóc, "Ký chủ, tôi cũng muốn giúp cô, nhưng mà... Tôi không dám lên tiếng, đại... Ở bên ngoài, vị kia sẽ phát hiện ra tôi."

Lâm Tô Ngọc còn cho rằng nó không dám nói nữa, âm thầm xì một tiếng, phạm sai lầm còn muốn tỏ ra đáng yêu.

"Cho dù như vậy, ngươi cũng nên nói rõ ràng với ta, tại sao ngươi lại giấu diếm trốn tránh không nói?"
Hệ thống mơ hồ nói: "Cái vị ở ngoài kia vận khí rất mạnh, cô cố gắng hết mức tránh xa hắn là được. Còn nữa, tốt nhất cô đừng nhìn vào mắt hắn quá lâu, nếu không sẽ bị thôi miên."

Đôi mắt màu tím của A Thủy trông rất quỷ dị.

Lâm Tô Ngọc bình tĩnh lại, nhìn thấy hệ thống sợ hãi đến mức gần như phát run, cô có thể hiểu tại sao nó lại trốn tránh.

Cô cũng rất kiêng kỵ A Thủy, sự kiêng kỵ đó đã ăn sâu vào tiềm thức, không thể loại bỏ được.

Giờ phút này không phải cô cũng trốn tránh giống như hệ thống sao?

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thôi được rồi, ta không so đo với ngươi nữa. Nhưng ta muốn bồi thường."

Hệ thống tự biết nó đuối lý, lo lắng xoa ngón tay, "Không thể quá phận."

Lâm Tô Ngọc ừ một tiếng, "Ngươi nói cho ta biết, trên thế giới này ai có thể thay thế Lâm Tuyết làm nhân vật chính, ngoài A Thủy."
Lâm Tuyết căn bản còn không đủ tư cách để so sánh với vị ở bên ngoài kia.

Hệ thống nói thầm ở trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Để tôi nhìn xem, cô chờ một lát."

Nó rà quét thông tin của thế giới này, bỗng nhiên phát hiện có điều gì đó không ổn, "Ký chủ, khí vận của Lâm Tuyết đã trở nên mạnh mẽ hơn. Trong khoảng thời gian này cô ta đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Tô Ngọc sửng sốt, ngày hôm đó Lâm Tuyết hét lên như vậy, sau đó, cô nghe thấy tiếng quái vật ở cửa, rõ ràng là quái vật đã xông vào hành lang.

Vậy mà Lâm Tuyết không chết? Đây là hào quang của nhân vật chính sao?

Hệ thống trở nên nghiêm túc, "Ký chủ, người có thể thay thế Lâm Tuyết tên là Đào Duy, ngay cạnh nhà cô. Cô tìm cách giúp anh ta đi, còn có cô nhất định phải điều tra xem Lâm Tuyết đã trải qua những gì, nếu không cô sẽ không thể đối phó được với Lâm Tuyết đâu."
Lâm Tô Ngọc bất giác cau mày, "Ta biết rồi."

"Tô Ngọc."

Âm thanh của A Thủy từ ngoài cửa vọng vào, giọng điệu đầy tức giận và oán trách, giống như một người chồng đến để bắt gian.

"Cô không nói chuyện với tôi, vậy cô đang nói chuyện với ai?"

Hệ thống sợ hãi biến mất ngay lập tức, còn Lâm Tô Ngọc thì ngây người.

Cô đang dùng ý thức để giao tiếp với hệ thống, làm sao A Thủy ở bên ngoài có thể nghe thấy được âm thanh.

Đột nhiên cô hiểu sao hệ thống lại làm vậy.

A Thủy này quá đáng sợ rồi...

Cô mở cửa phòng, hơi mất kiên nhẫn nói: "Chỉ có mình tôi ở trong phòng, còn có thể nói chuyện với ai đây?"

Cô muốn thể hiện ra là mình không vui, để cho A Thủy biết điều nhanh chóng rời đi.

A Thủy nhìn vào căn phòng, xác thật không có ai khác.

"Vậy cô đang nói chuyện một mình sao?"
Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Hắn không thể nghe nhầm, chắc chắn vừa rồi Lâm Tô Ngọc đang nói chuyện với ai đó.

Trong lúc Lâm Tô Ngọc không để ý, hắn đã xông vào phòng mở tung mọi thứ ở đây, nhìn vào những chỗ có thể giấu người, ngay cả gầm giường cũng không buông tha.

Nhìn hành động của hắn giống như đi bắt gian, Lâm Tô Ngọc nổi giận, "Anh làm gì vậy? A Thủy, nếu anh còn như vậy, anh cút ra khỏi nhà tôi đi."

A Thủy không tìm được ai, hắn cũng rất tức giận.

Hắn tin tưởng mình sẽ không nghe nhầm.

Hắn biết trên đời này có rất nhiều thứ không thể phát hiện được, nên hắn đã phát minh ra một chiếc máy gây nhiễu từ trường để dò tìm những thứ không xác định.

Hắn đoán, có lẽ vừa rồi Lâm Tô Ngọc nói chuyện với đồ vật không rõ ràng kia.

Có cắn chết Lâm Tô Ngọc, cô cũng không khai ra cô nói chuyện với ai, hắn cũng bó tay.
Hắn hơi bĩu môi, dường như rất đáng thương, "Sao cô hung dữ với tôi vậy? Tôi coi cô như người thân nhất, vậy mà cô lại đối xử với tôi như vậy."

Hắn nói điều này cũng là sự thật.

Trên thế giới này, người duy nhất có thể chạm vào cơ thể hắn là Lâm Tô Ngọc.

Trước đây, những người làm việc cùng với hắn chỉ chạm vào góc áo của hắn thôi, hắn đã cảm thấy chán ghét vô cùng, những người đó hắn đã gϊếŧ chết, quần áo cũng tiêu hủy luôn.

Những kẻ dám hung dữ với hắn giống như Lâm Tô Ngọc bây giờ đều bị hắn bắt làm thí nghiệm sinh hóa, tra tấn rồi gϊếŧ chết.

Tuy rằng mấy ngày trước hắn cũng có ý định gϊếŧ Lâm Tô Ngọc rồi biến cô thành gối ôm, nhưng hiện tại hắn không nghĩ như vậy nữa.

Hắn thích hương vị của cô, thích cơ thể ấm áp và mềm mại của cô, luôn muốn ôm cô và chạm vào cô, muốn cô sống, còn nguyện ý để cô chạm vào mình.
Cô không phải là người thân nhất của hắn thì là gì?

Nếu không, dựa vào thái độ của Lâm Tô Ngọc đối với hắn trong những ngày qua, hắn có thể bóp chết cô chỉ bằng một ngón tay.

Lâm Tô Ngọc lạnh lùng nhìn A Thủy, khuôn mặt phủ một tầng băng giá.

Cô thực sự tức giận.

Cô không đánh lại A Thủy, còn có thể nói gì nữa đây?

Trái tim A Thủy như bị thứ gì đó đè nặng, rất khó chịu.

Hắn không hiểu tại sao lại như vậy.

Hắn nhìn thẳng Lâm Tô Ngọc, "Cô định đuổi tôi đi sao?"

Lâm Tô Ngọc hít một hơi thật sâu, rơi vào trầm tư.

Cô đột nhiên phát hiện ra rằng cô thực sự không biết gì về A Thủy.

Ngoại trừ tên của hắn là cô đặt, biết hắn đã 28 tuổi, sức lực rất lớn, những thứ khác cô không biết.

Tính cách của hắn cũng rất kỳ lạ, hắn không bao giờ biết xấu hổ hay thẹn thùng như người bình thường, ngược lại thản nhiên đến mức quỷ dị.
Giống như một đứa trẻ chưa hiểu thế giới.

Cô hỏi: "Anh thực sự không nhớ gì sao?"

"Sau khi tôi nói cô có để tôi ở lại không?"

Vẻ mặt của A Thủy bình tĩnh trở lại, lạnh lùng hỏi cô.