Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng

Chương 7: Kẻ phản diện và cô



Lâm Tô Ngọc sửng sốt trong chốc lát, lúng túng cười với Đào Duy, muốn rời khỏi vòng tay của A Thủy.

A Thủy co chân lại, cánh tay hắn ôm lấy eo Lâm Tô Ngọc, giam cầm chặt chẽ cô ở trong lòng.

Lâm Tô Ngọc cố hết sức vùng vẫy, tuy nhiên sức lực đó đối với A Thủy mà nói chỉ như gãi ngứa mà thôi.

Cuối cùng cô từ bỏ giãy giụa, ngước lên trừng mắt với A Thủy, hạ giọng nói từng chữ một: "Buông tôi ra."

A Thủy bất mãn từ chối, "Cô ngồi gần hắn như vậy làm gì?"

Đào Duy biết "hắn" ở đây là chỉ chính mình, vì vậy anh ta xấu hổ ho nhẹ một cái, nhìn về hướng khác, im lặng ngồi cách xa Lâm Tô Ngọc.

Lâm Tô Ngọc mím môi lạnh lùng, nhéo mạnh vào eo A Thủy, "Liên quan gì đến anh, mau thả tôi ra. Nếu không sẽ không cho anh ăn nữa."

A Thủy thấp giọng phát ra tiếng rêи ɾỉ ái muội, Lâm Tô Ngọc sợ hãi lập tức che miệng hắn lại.

Ai không biết còn tưởng rằng họ đang làm chuyện xấu hổ gì đó chứ.

Lâm Tô Ngọc trừng mắt, cô nhe răng đe dọa nhìn A Thủy.

Hắn đang làm gì vậy?

Chỗ eo truyền đến cảm giác khiến hắn cảm thấy kỳ diệu không nói nên lời.

Tuy Lâm Tô Ngọc véo hắn, nhưng hắn không sợ đau.

Đối với hắn, sức lực này của cô giống như đang mát xa vậy.

"Véo thêm lần nữa đi."

Mặt hắn cọ cọ vào mái tóc mềm mại của cô, giọng nói mang theo chờ mong.

Lâm Tô Ngọc đã từ bỏ giao tiếp cùng hắn.

Cô không khỏi hoài nghi: A Thủy có phải bị tâm thần không?

Đến giờ ăn tối, một người phụ nữ với vẻ ngoài chanh chua, mặc một chiếc váy quý tộc Châu Âu thời Trung cổ bước vào cùng thị vệ.

Đó là phu nhân Mary.

Một nhóm người lao đến trước mặt phu nhân Mary, tự giác xếp thành hàng.

Phu nhân Mary cho người phân phát bánh mỳ và nước cho họ.

Lâm Tô Ngọc, A Thủy và Đào Duy cũng đi qua xếp hàng.

Bánh do người của căn cứ ma pháp làm ra, rất cứng và khó nhai.

Nước này là nước khoáng thông thường, có lẽ là được quân đội pháp sư tìm thấy ở căn cứ của con người, thuận tiện mang về.

Sau khi nhận thức ăn và nước uống, Lâm Tô Ngọc lại quay trở lại góc tối của mình.

Cô đang định cắn một miếng bánh mỳ, vô tình nhìn thấy Lâm Tuyết đang nói gì đó với phu nhân Mary, bà ta quay sang nhìn Lâm Tuyết đầy kinh ngạc.

Hệ thống đã từng nói, khí vận của Lâm Tuyết càng ngày càng mạnh.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, ban đầu Lâm Tuyết không đủ mưu mô để làm ra việc buôn bán phụ nữ.

Ả ta cũng giống như mọi người ở đây, mỗi ngày chỉ ăn một chiếc bánh mỳ và một cốc nước. Mãi về sau, khi mọi người chuyển đến lâu đài này, ả bắt đầu lên kế hoạch buôn bán phụ nữ cho quý tộc để đổi lấy địa vị.

Nhưng bây giờ...

Lâm Tô Ngọc lặng lẽ nhìn Lâm Tuyết. Cô không nghe thấy Lâm Tuyết nói gì với phu nhân Mary, chỉ có thể suy ra thái độ của phu nhân Mary đối với Lâm Tuyết từ vẻ mặt của bà ta.

Hiện tại trong trại tỵ nạn, nếu có thể làm phu nhân Mary vui, nhất định sẽ có lợi.

Cô đang nhìn một lúc, chợt một bàn tay bóp chặt cằm cô, bắt cô quay đầu lại đối diện với hắn.

A Thủy bất mãn hừ một tiếng: "Cô nhìn chằm chằm cô ta làm gì?"

Lâm Tô Ngọc không muốn để ý đến hắn, vì vậy cô hất tay hắn ra với vẻ mặt lạnh lùng, quay đầu đi muốn tiếp tục nhìn Lâm Tuyết và phu nhân Mary, tuy nhiên hai người đó đã không thấy bóng dáng.

Cô đỡ trán, cảm thấy hơi bực mình.

A Thủy không hề phát hiện ra, tiếp tục bất mãn nói: "Không phải cô nói tôi đẹp sao? Cô ta đẹp hơn tôi? Sao cô lại không nhìn tôi chứ?"
Hắn chán ghét cô nhìn người khác.

Tại sao cô không học theo hắn, một cái liếc mắt cũng không chịu cho người khác, chỉ nhìn mình hắn?

Lâm Tô Ngọc hít một hơi thật sâu, đi vài bước vào một góc, cách xa A Thủy.

A Thủy lập tức đuổi theo, "Cô sao vậy? Tôi còn chưa giận cô vì cô nhìn người khác, vậy mà cô lại giận tôi?"

Lâm Tô Ngọc quay mặt vào tường, làm như không nghe thấy hắn nói gì.

Bằng không cứ tiếp tục nghe A Thủy nói chuyện như vậy, đến gϊếŧ người cô cũng sẽ làm ra.

A Thủy nhìn cô chằm chằm, ngừng nói.

Sau khi mọi người trong lâu đài ăn xong bữa tối, phu nhân Mary bất ngờ xuất hiện ở cầu thang dẫn lên tầng áp mái.

Bà ta chậm rãi bước xuống, tầm mắt quét qua đám người, dường như đang tìm ai đó rồi thất thần nói với thị vệ: "Sắp xếp mọi người đi tắm rửa, từng đợt một."
Những người mới đến mong chờ đi ra chỗ thị vệ xếp hàng, trong khi những người đã ở lâu đài được vài ngày chết lặng.

Việc tắm rửa này quá riêng tư, hệ thống lại không có hình ảnh trong trí nhớ của nguyên chủ để Lâm Tô Ngọc xem qua. Lâm Tô Ngọc có một dự cảm xấu, nhưng cô không thể không tắm.

Cô đứng dậy đi xếp hàng, nhận thấy A Thủy vẫn ngồi yên mới hỏi hắn: "Anh không đi tắm à?"

A Thủy nói: "Không đi."

Tắm chung với một nhóm người, hắn thà không tắm rửa còn hơn.

Đáng ra theo kế hoạch của hắn, hắn cần phải đi nhưng ở đây đông đúc lại bẩn thỉu, hắn không thích.

Lâm Tô Ngọc lấy quần áo ra để tắm rửa, ném ba lô cho hắn, "Trông giúp tôi."

Tuy A Thủy hơi kỳ quặc, nhưng Lâm Tô Ngọc có thể chắc chắn rằng hắn sẽ không bao giờ lấy trộm đồ của cô, cũng như không để ai tiếp cận chúng.
A Thủy bắt lấy ba lô, ngửi thấy được mùi hương của Lâm Tô Ngọc, hắn ôm vào lòng, mỉm cười gật đầu.

Lâm Tô Ngọc đi theo một nhóm phụ nữ vào một phòng trống dưới sự chỉ huy của thị vệ.

Một số người bắt đầu cởϊ qυầи áo, trong khi số khác để quần áo của họ ở một bên, đứng ở giữa phòng mà không làm gì tiếp nữa.

Lâm Tô Ngọc học theo mấy người đó để quần áo muốn thay sang một bên, vừa đứng ở giữa phòng thì đột nhiên có vài người phụ nữ bước vào, tay cầm vòi phun nước.

Những người phụ nữ này mặc trang phục hầu gái thời trung cổ và đeo tạp dề không thấm nước.

Thị vệ khóa trái cửa, mấy cô hầu gái tản ra, bật vòi phun nước và bắt đầu phun nước vào những người đứng ở giữa.

Lâm Tô Ngọc sửng sốt nhanh chóng phản ứng lại, cô đứng yên bất động để nước rửa sạch. Nước ở đây không lạnh mà ấm.
Nhưng kiểu tắm này khiến Lâm Tô Ngọc nhớ đến trong phim, các tù nhân khi vào tù đã được tắm rửa bằng cách phun nước này.

Nước xả ra tầm mười phút thì ngừng, những người phụ nữ chưa kịp cởϊ qυầи áo bẩn ra, bị chúng ướt nhẹp dính lên người, vô cùng nặng nề khó chịu.

Lâm Tô Ngọc nhanh chóng đi sang một bên cởϊ qυầи áo ướt, lau khô người rồi mặc quần áo sạch vào, sau đó đi theo mọi người đến một phòng có sân phơi, treo quần áo ướt lên giá.

Lúc cô trở về sảnh của lâu đài, phu nhân Mary đang lớn tiếng hỏi: "Ai là Lâm Tô Ngọc?"

Lâm Tô Ngọc do dự một lúc rồi giơ tay lên, "Là tôi."

Phu nhân Mary nhìn Lâm Tô Ngọc từ đầu đến chân như thể đang chọn hàng hóa, rồi quay người bước lên tầng.

"Đi với tôi."

Lâm Tô Ngọc đút tay vào túi nắm chặt con dao, cúi đầu đuổi theo.
Theo bản năng cô cảm thấy, phu nhân Mary đột nhiên tìm mình, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lâm Tuyết.

Cô bước lên bậc thang được vài bước, phía sau có tiếng bước chân theo sát cô.

Cô liếc mắt thì thấy là A Thủy.

Ánh mắt A Thủy kiên định đi theo cô, điều này khiến tâm trạng thấp thỏm của cô tràn đầy ấm áp.

Phu nhân Mary cũng nhìn về phía A Thủy, cảm xúc trong mắt bà ta chuyển từ kinh diễm sang thèm muốn tham lam.

Gương mặt đẹp phi giới tính của A Thủy khiến phu nhân Mary động lòng với hắn.

"Cậu cũng đi cùng đi!"

Phu nhân Mary cười ái muội, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều.

A Thủy rũ mắt nắm tay Lâm Tô Ngọc.

Trong mắt hắn hiện lên một tia sát khí và nụ cười khát máu.

Phu nhân Mary dẫn họ lên tầng cao nhất của lâu đài.

Cầu thang dẫn đến một lối đi dài, có bốn đến năm ngôi nhà ở hai bên lối đi.
Đây là tầng gác mái của lâu đài, cũng là nơi các quý tộc và phu nhân Mary giám sát.

Trong lòng Lâm Tô Ngọc chợt lạnh, tay nắm chặt con dao.

Phu nhân Mary dừng lại ở đầu cầu thang, nói với Lâm Tô Ngọc một cách kệch cỡm: "Vào phòng số ba đi, chị họ cô cũng ở bên trong, nhớ kỹ hãy ngoan ngoãn một chút."

Lâm Tô Ngọc không trả lời, nhất thời không khí yên tĩnh lại.

Có một tiếng thở dốc yếu ớt và một âm thanh đỏ mặt quanh quẩn tầng gác mái này.

Lâm Tô Ngọc mỉm cười, khiêm tốn nói: "Thưa bà, tôi có thể không đi được không? Mối quan hệ giữa tôi và chị họ không tốt lắm."

Phu nhân Mary nhếch môi, vẻ mặt không vui, "Chị họ cô nói, cô ta và cô có quan hệ rất tốt."

Bà ta dừng lại, sau đó nói tiếp: "Có thể hầu hạ Thái tử Mạc Địch Á là vinh hạnh của cô, đây là cơ hội mà chị họ cô dành cho cô. Chị họ cô cũng ở bên trong."
Lâm Tô Ngọc không dao động.

Chiều hướng của cốt truyện khác với những gì cô biết từ trí nhớ của nguyên chủ.

Phu nhân Mary cho rằng cô không rõ Thái tử Mạc Địch Á đại biểu cho cái gì, dụ dỗ nói: "Đó chính là thái tử, trừ Hoàng đế bệ hạ ra, chính là người tôn quý nhất."

Lâm Tô Ngọc hơi cúi đầu, "Xin lỗi, tôi không muốn leo lên thái tử gì cả, làm phiền bà."

Phu nhân Mary mím môi thành một đường, hàm răng nghiến nhẹ, nhìn chằm chằm Lâm Tô Ngọc.

Lâm Tô Ngọc dứt khoát xoay người, vừa đi xuống dưới tầng, vừa nói khẽ với A Thủy: "Anh muốn ở lại phục vụ phu nhân Mary sao?"

A Thủy nhàn nhã trả lời: "Tôi không thích hầu hạ bất kỳ kẻ nào!"

Lâm Tô Ngọc cười giễu cợt: "Vậy thì có lẽ anh đã gặp xui xẻo cùng với tôi rồi."

Vốn dĩ sau khi đến căn cứ ma pháp, cô sẽ nghĩ cách tách khỏi A Thủy.
Hiện tại xem ra là không được.

Mặc dù A Thủy tự dưng nhảy ra muốn lên tầng cùng với cô, những đó cũng là vì cô.

Không thể không nói, lúc hắn nắm tay cô, cô có cảm giác A Thủy mới là đồng bọn của mình. Dường như dù ở bất kỳ thời điểm nào, hắn cũng sẽ không bao giờ rời bỏ cô.

Cô bước xuống tầng nhanh hơn, A Thủy hỏi cô: "Sao cô vội vàng như vậy?"

Lâm Tô Ngọc quay lại nhìn phu nhân Mary vẫn đang đứng ở đầu cầu thang, trong mắt bà ta chứa đầy sự tức giận.

Cô thì thầm: "Bởi vì có khả năng chúng ta phải bắt đầu chạy trốn."