Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút

Chương 17



Nhưng nam chính cũng có cái tôi riêng của bản thân mình, hắn không dám nói kim chủ giàu có đứng đằng sau Đường Quả là ba nuôi của mình. Vậy nên Lục Kỳ mới dám to mồm chê bai như vậy.



Cô ta cho rằng Đường Quả là cái loại con gái hám giàu, muốn đi lên từ sức lao động của người khác. Cô ta cơ bản không đáng để so sánh với cô. Một thứ con gái ti tiện như vậy cần phải bị cô lật đẩy nếu không sẽ lừa lọc hết người này đến người khác mất.



Đường Quả không thèm quan tâm đến lời chào của Lục Kỳ, ngược lại nhìn mắt Lãnh Tử Việt, khóe miệng gợi lên một nụ cười.



Lãnh Tử Việt nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Đường Quả, theo bản năng cảm thấy không ổn, muốn kéo Lục Kỳ rời đi.



Nhưng rất nhanh Đường Quả vui vẻ nói.

"Lãnh Tử Việt, anh thực sự có ý tứ. Mang theo cả người yêu mới đến nơi ngày xưa thường xuyên hẹn hò cùng người yêu cũ. Quả thật vô cùng độc đáo."



Đường Quả ưu nhã một bên ăn bánh, uống trà, một bên mỉa mai mai nói.



"Có phải anh không tìm không được địa điểm tốt để hẹn hò. Với lại chẳng qua cũng thấy nơi nay vừa tiện nghi, cũng lại vừa thực tế. Chưa kể đây còn là con đường mà anh quen thuộc. Xem ra em đã nhầm. Không phải anh không tìm được chỗ mà là anh tinh ý, cẩn thận chọn nơi này để tránh đi những bất tiện đúng không. Xem ra Lãnh thiếu thật quan tâm đến người yêu mới đó?"



【 Ký chủ, không phải chúng ta đã nói rồi sao, cô không được phá hỏng tình cảm nam nữ chủ.】



Hệ thống vừa nghe câu nói của Đường Quả. Trong lòng liền đứng ngồi không yên. Ký chủ ngu ngốc lại muốn làm ra cái gì chuyện xấu rồi.



Đường Quả nhẹ nhàng cười một chút: Ta không có phá hư bọn họ cảm tình, vàng thật không sợ lửa, ta đây là ở bày ra chướng ngại vật, gia tăng bọn họ cảm tình.



Hệ thống: 【......】 Nhưng hệ thống tôi không có ngốc.





Đường Quả: Đúng là không có ngốc, nhưng lại là có điểm thiểu năng trí tuệ.



Đối lập Đường Quả ý cười càng ngọt ngào, sáng lạn bao nhiêu, thì gương mặt của Lục Kỳ thay đổi đến tối xầm, u ám không bút nào tả hết.



Rõ ràng cô ta Đường Quả đang cố ý chọc giận mình. Nhưng khi chính tai cô nghe thấy những lời này, cô vẫn phẫn uất không thôi. Thậm chí trong lòng Lục Kỳ, cô ta thậm chí còn cảm thấy Lãnh Tử Việt đang rất là không tôn trọng mình. Sao hắn có thể đưa cô đến những nơi như thế này cơ chứ



Đi đến những quán xa hoa không tốt sao? Tại sao nhất định phải đến quán trà sữa rách này. Để rồi bản thân còn gặp phải nữ nhân không biết xấu hổ Đường Quả này?



"Tiểu Quả, em nhất định phải nói như vậy sao?" Lãnh Tử Việt nghe được đáp án của Đường Quả thấy hơi khó chịu, đôi lông mày hơi nhíu nhíu lại.



"Em từ trước giờ không phải như vậy. Thế mà tại sao em lại thay đổi thế này. Trở thành một người phụ nữ không biết lý lẽ. Anh không biết Kỳ Kỳ đã đắc tội em ở điểm nào mà em phải làm khó cô ấy đến vậy?"



Trong cuộc thi ca nhạc lần trước, vốn dĩ Lãnh Tử Việt đã tìm gặp hai vị giám khảo, nhờ hai người nương tay cho Lục Kỳ một chút. Quả thật trong lòng hắn có chút áy náy. Dẫu sao đây cũng là hành vi mờ ám không công bằng, đặc biệt càng không công bằng với Đường Quả. Vậy mà ngay lúc này đây, khi phải đối diện trực tiếp với Đường Quả, nửa điểm áy náy khi nãy đã hoàn toàn biến mất.



Khi cùng Lục Kỳ đi đến tiệm trà sữa này, đơn thuần là do hắn cảm thấy hương vị trà sữa ở đây rất ổn. Hắn chỉ muốn chia sẻ sự ngọt ngào này dành cho người phụ nữ mà hắn yêu nhất. Vậy mà... Chắc hẳn khi bị Đường Quả nói như vậy, trong lòng Lục Kỳ sẽ không hề thoải mái



Lãnh Tử Việt trong lòng ngày một đen. Hắn đối với Đường Quả càng ngày càng không hài lòng. Thật không thể hiểu được, tại sao cô lại thay đổi nhiều đến vậy. Từ một cô gái trong sáng, ngọt ngào. Nay lại trở nên xảo trá, mưu mô, thích ghen ghét với người khác, và lại còn dễ dãi trao thân, trở thành kẻ đào mỏ.



"Kỳ Kỳ, không phải lúc nãy em có nhắc qua một quán cà phê khác, đúng không? Hay bây giờ chúng ta cùng qua đó ngồi?"



Lãnh Tử Việt quyết định sẽ không quan tâm Đường Quả nữa. Nói xong, hắn cũng chả thèm dành cho cô nửa ánh mắt. Ngược lại, nam chủ lại ân cần, dịu dàng quay sang hỏi ý kiến Lục Kỳ.



Lục Kỳ sau khi thấy thái độ của Lãnh Tử Việt khóe miệng lộ ra vài phần tươi cười.





"Tử Việt, hiện tại chúng ta cùng nhau đi qua đó sao?"



"Đương nhiên, Kỳ Kỳ không phải rất thích sao?"



Lãnh Tử Việt vẻ mặt nhu tình, hoàn toàn bày ra bộ dạng một nam nhân tốt, chung tình. Nó càng khiến nội tâm Lục Kỳ vui sướng, thoả mãn. Rõ ràng nam nhân này chọn cô mà.



"Sau này, nếu chúng ta có đi đâu, địa điểm cũng là do em chọn, được không nào?"



Cô biết những chuyện Đường Quả nói đều nhằm vào mình. Tuy nhiên bản thân có chút không can lòng thật. Mặc dù ngày trước cô đã từng xuất ngoại một thời gian, khi ấy Lãnh Tử Việt cùng người kia phát sinh quan hệ tình cảm. Nhưng kể cả hai người họ có là người yêu của nhau, kể cả Đường Quả đã từng độc chiếm Lãnh Tử Việt một thời gian thì hai người cũng không phát xinh bất cứ quan hệ nào khác. Thậm chí cô ta còn không lấy được trái tim Lãnh Tử Việt.



Đường Quả suy cho cùng cũng chỉ là một cái kẻ thất bại mà thôi. Cho cô ta có hay không có ở cùng Lãnh Tử Việt, như cũ vẫn không chiếm được trái tim anh ấy. Sau khi suy nghĩ một hồi, mọi sự phiền toái trong lòng cô tan hết.



Cô vì lí gì phải cùng một kẻ thất bại so đo. Suy cho cùng cô ta chỉ là con hề nhảy nhót mà thôi. Người chiến thắng sẽ luôn là cô.



Lãnh Tử Việt tiếp đón bàn tay của Lục Kỳ, dịu dàng nắm tay cô rời khỏi quán trà sữa. Ngay cả lúc rời đi, ánh mắt của hắn cũng không dừng lại trên người Đường Quả dù chỉ là một giây.



Trái ngược với hai người tự biên tự diễn này giờ, từ đầu đến cuối Đường Quả vẫn giữ nguyên trạng thái cười tủm tỉm.



Đường Quả: Mau nhìn xem, mau nhìn hai người bọn họ có bao nhiêu thân ái, có bao nhiêu tình cảm. Nếu không nhờ có tôi, liệu bọn họ có thể ân ái đến vậy không?"



【 ký chủ, cô đang nghiêm túc sao? 】



Hiện tại hệ thống có điểm mê man, Lãnh Tử Việt cùng Lục Kỳ thoạt nhìn hình như là càng ân ái. Nhưng chính nó cũng cảm thấy dường như có gì đó không thích hợp cho lắm.