Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút

Chương 19



Nhìn kim chủ của mình vừa ngắt cuộc điện thoại, khoé miệng Đường Quả câu lên, một nụ cười xinh đẹp tựa như tiểu hồ ly xuất hiện.



"Lãnh Duệ, ngài đúng là dũng sĩ tài hoa, dùng quyền lực của mình để bảo vệ cho công lý. Em rất hâm mộ ngài."



Lãnh Duệ bắt lấy bàn tay của Đường Quả đang đặt trên người mình, lạnh giọng nói:



"Lần sau mỗi lần có yêu cầu gì, hãy trực tiếp nói, không cần quanh co lòng vòng."



Nữ nhân này vẫn có chỗ hữu dụng với hắn. Hắn có thể thảo mãn bất cứ nhu cầu gì của cô, chỉ cần cô thực hiện đúng nhiệm vụ của mình là được. Tốt nhất mong cô biết vị trí của mình ở đâu.

Nói xong câu đó, Lãnh Duệ ngay lập tức cảm giác ánh mắt không chút che dấu nào của Đường Quả nhìn đến mình. Ánh mắt chăm chú, không chút nào che dấu mục đích từng bước, từng bước đánh giá từng đường nét trên cơ thể hắn. Nhìn cô như vậy khiến vị kim chủ nào đó hơi run lên một chút.



Rất nhanh không khí gượng ngùng này đã dừng, Lãnh Duệ nói.



"Nhanh lên, cùng nhau lên tầng ngủ."



Ngay lúc đó, Lãnh Tử Việt đẩy cửa bước vào. Vừa vào đã nghe thấy được tiếng ba không kiên nhẫn dụ dỗ con gái nhà người ta lên tầng. Chưa kể bộ dạng xộc xệch của hai người...



Ngay lập tức, nam chính thấy mình đi tới vào lúc vô cùng không thích hợp. Sớm biết vậy, hắn sẽ đến công ty mà tìm ba. Rõ ràng hắn biết ba đang cùng Đường Quả phát sinh quan hệ, nhưng hắn không tin họ có thể làm việc này ngay trong phòng khách. Tìm đến chỉ khiến hắn càng thêm cay mắt.



Nhưng Lãnh Tử Duệ đã tới khá sớm, không ảnh hưởng đến giờ ngủ của hai người nọ. Trong suy nghĩ của nam chính, hắn tự cảm thấy mình thật may mắn. May mắn vì họ vẫn chưa kịp làm gì quá đáng. Tuy nhiên nhìn sang bộ dáng lã lướt của người yêu cũ trong lòng ba, tâm trạng của hắn ngày càng tăm tối.



"Ba."



Đứng trước mặt Lãnh Duệ, nam chính bày ra bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn.





"Con có chút việc muốn cùng ba thương lượng."



Nói xong, hắn đánh mắt sang nhìn Đường Quả đang ngồi bên cạnh.



Đường Quả mặc một bộ váy ngủ ngắn tay, chất vải phi bóng mềm mại. Mái tóc xoăn đen dài xoã tung trên vai. Gương mặt nhỏ nhắn không chút phấn son càng khiến bộ dáng cô thêm trẻ trung, thanh thuần, ngọt ngào. Cổ váy hơi trễ xuống lộ ra xương quai xanh tinh tế, tăng thêm sự yêu mị, quyến rũ điểm xuyến trên nét thanh thuần.



Váy ngủ chỉ dài ngang đầu gối, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, trắng trẻo, mịn màng. Nhìn chân Đường Quả lộ ra như vậy khiến nội tâm hắn hơi run lên.



Váy ngủ bề ngoài nhìn rộng thùng thình, nhưng cũng không thể che dấu quyến rũ bên trong. Từng đường nét ẩn ẩn hiện hiện, càng khiến người ta tò mò, mong muốn được khai phá bên trong. Lãnh Tử Việt trong giây lát đã ngắm Đường Quả đến ngây người.



Lãnh Duệ nhíu nhíu mày, không biết vô tình hay hữu ý, hắn cố tình đứng trước mặt Lãnh Tử Việt, ngay ánh mắt con trai khỏi dán chặt vào người Đường Quả.



"Đi thư phòng nói."



"Còn cô về phòng đợi tôi."



Quay đầu lại, Lãnh Duệ nói với Đường Quả. Ánh mắt của hắn có phần nghiêm nghị. Nữ nhân mặt đay kia, ánh mắt của cô như vậy là muốn quyến rũ cả Lãnh Tử Việt sao? Dẫu sao với một người háo sắc như cô, một túi da đẹp trai thằng con hắn không phải rất đáng để thưởng thức sao?



Đường Quả chậm rãi bước đến bên cạnh Lãnh Duệ, nhón mũi chân, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai hắn.



"Yên tâm đi, em chỉ muốn làm chuyện này với một mình ngài thôi. Kim chủ của em càng soái, càng có tiền, càng có mị lực."



Nghe được những lời này, khiến Lãnh Duệ cảm giác thực vi diệu. Âm thanh của cô không nhỏ, dễ dàng truyền đến tai Lãnh Tử Việt, gương mặt anh lập tức cứng đờ. Nắm đấm nắm lại thật chặt, tâm trạng có chút đen tối, khó chịu.



"Em chờ ngài trở về nha."





Bóng dáng Đường Quả vừa biến mất, hai cha con cũng quay vào thư phòng.



Vừa đi về thư phòng, không khí nặng nề đã bao trùm lên hai cha con. Lãnh Tử Việt không còn nhẫn nại được nữa, hấp tấp hỏi.



"Ba, cô gái này bao giờ mới dọn ra ngoài?"



Dẫu sao cô ta cũng bám rễ ở đây hơn nửa tháng rồi....



Lãnh Duệ lặng nhìn Lãnh Tử Việt một lúc. Ngay lập tức, cả người nam chính bị doạ sợ. Sao lúc nãy hắn lại ngu ngốc nói ra câu này cơ chứ? Hắn là người có thể quản được chuyện của ba nuôi sao? Chán sống rồi sao?!



"Ba, ý con không phải như vậy. Ý con là cô gái này so với những cô gái trước đây ba từng tiếp xúc chả khác gì nhau. Những cô gái này chỉ tìm đến ba khi họ mong ba có thể thoả mãn mục đích của họ. Sẵn sàng bán đi mọi thứ, nhưng người như thế này không đáng ba ạ. Chỉ nên vui chơi thôi. Ba đừng coi là thật.



Hôm nay cô ta ở trong lòng ba ngọt ngào, ngoan ngoãn. Nói không chừng, ngày mai cô ta sẽ trong lồng ngực ai đó nói tiếng yêu thương."



Lãnh Tử Việt không để ý rằng khi hắn vừa nói xong, vẻ mặt tươi cười của Lãnh Duệ biến mất, đáy mắt xuất hiện một tia hàn ý.



"Trong công ty luôn có những kiểu minh tinh. Mới, kém tài năng và nhiều tham vọng. Họ sẽ vì tài nguyên mà đi tìm những kin chủ giàu có. Về cơ bản, sau một khoảng thời gian sẽ đổi người. Chỉ cần nhân khí càng lớn, họ sẽ tìm đến những người địa vị cao hơn."



Lãnh Tử Việt càng nói càng hăng say.



"Nếu nhân khí không tốt, không thật sự nổi tiếng, mặc kệ người nào. Cho dù là lão già hơn tám mươi tuổi, gương mặt lớn lên xấu xí, mụn nhọt... Hay là kiểu mặt dơi tai chuột... Chỉ cần có người hứa nâng đỡ, mấy minh tinh đều sẽ đồng ý bán mình..."



Lãnh Duệ lông mày mỗi lúc lại càng nhăn lại, trong lòng như muốn phát nổ.