Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Tới Rồi

Chương 108: Khi Mạt Thế Đến (21)



Tả Hạo Lâm nghe không nổi nữa. Hắn ném một quả cầu sét về phía zombie, không chỉ một con đằng trước bị nổ đầu, mà đám phía sau cũng ngã xuống.

Quay đầu lại liếc Đầu To một cái: “Đừng ba hoa. Zombie không chỉ tăng thực lực, mà đầu óc cũng thông minh lên. Từ nãy đến giờ, không nhìn ra cái gì sao?”

Lê Viện nhìn zombie xung quanh.

“Trước kia chúng hỗn loạn, chia thành năm bè bảy phái. Còn hiện tại là tập trung lại. Có zombie cấp cao thao tác chúng trong bóng tối.”

“Không tệ.” Tả Hạo Lâm nói: “Mau lên xe. Chúng ta phải rời khỏi đây.”

Mọi người thật vất vả trở lại trong xe.

Lê Viện đưa cho mọi người bánh mì và sữa bò, để cho bọn họ bổ sung lại năng lượng.

“Làm sao vậy?” Khi đưa cho Tống Văn, cậu trầm mặc ngồi một chỗ, cũng không đón nhận đồ cô đưa qua.

Tống Văn hoàn hồn, đầy mặt lo lắng.

“Tình huống ở thành phố E tệ như vậy, không biết anh họ như thế nào.”



“Lập tức sẽ biết. Nhà của cậu ta ở đâu?”

“Cha mẹ anh ấy đã sớm ly hôn. Từ nhỏ sống với em và dì. Còn cha anh ấy ở…” Tống Văn nói địa chỉ cụ thể.

Nửa tiếng sau, đến vị trí Tống Văn nói.

Đây là một tiểu khu cổ xưa. Phòng ốc có từ mấy năm về trước, nhìn như lung lay sắp đổ. Ở thời đại nguy hiểm này, thế mà không bị zombie phá hỏng.

“Chỗ này nhiều zombie thật!” Đầu To nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ. “Cứ cảm thấy chỗ này còn nguy hiểm hơn so với những nơi khác.”

“Còn cần cậu nói sao? Nghe âm thanh của chúng nó đang tới đi.” Hầu Tử nắm chặt rìu trong tay. “Khu này quá cũ nát, cho dù chúng ta tạm thời trốn trong đó, chỉ sợ cũng không chịu nổi công kích của zombie. Hơn nữa… Chỗ này zombie thật sự là quá nhiều, quá dày đặc.”

“Tầng mấy?” Tả Hạo Lâm hỏi Tống Văn.

“Tầng năm.” Tống Văn nhíu mày. “Nếu không, để tôi đi? Tôi dẫn zombie rời đi, mọi người sẽ an toàn.”

“Chúng ta còn chưa đến mức để một đứa con nít như cậu đi làm mồi nhử.” Đầu To vỗ vỗ đầu cậu.

Tống Văn trừng mắt nhìn Đầu To: “Tôi đã mười tám tuổi."

“Vẫn còn là con nít.” Đầu To nói: “Lão đại, để em với Hầu Tử đi dụ chúng nó, mọi người nghĩ cách xông vào đi.”



“Hành động cùng nhau.” Lê Viện nhìn về phía Tả Hạo Lâm. “Cho dù lão đại của các anh đồng ý, tôi cũng sẽ không để các anh mạo hiểm. Mọi người phối hợp với nhau giống ngày thường là được. Cho dù xảy ra chuyện gì, muốn chết cùng chết, muốn sống cùng sống. Còn nữa, có tôi ở đây, cho dù bị zombie cắn, tôi cũng có thể chữa khỏi cho mọi người. Nhưng nếu hành động một mình, tôi không cứu kịp các anh.”

“Chị dâu…” Đầu To cảm động. “Cô thật quá xứng với lão đại chúng ta.”

“Đừng gọi bậy.” Lê Viện bật cười. “Chị dâu chân chính của các anh sẽ ghen.”

“Lão đại của bọn tôi vô cùng tịch mịch, nào có phụ nữ gì? Chỉ sợ số lượng cô gái nói chuyện với anh ấy còn chưa đến mười người. Chị dâu đây tuyệt đối là người thân cận nhất.”

Lê Viện nhìn Tả Hạo Lâm: “Xem ra mấy người anh em rất lo lắng cho chung thân đại sự của anh đấy! Sau này dẫn người ta về, cho bọn họ biết sự lợi hại của anh.”

“Không có hứng thú.” Ánh mắt Tả Hạo Lâm trầm trầm. “Như hiện tại khá tốt.”

Grừ! Grừ! Grừ!

Pằng pằng pằng!

Mọi người hạ gục zombie bằng súng ống, mượn cơ hội xuống xe.

Bọn họ nhiều còn nhiều đạn lắm. Hiện tại chưa đến thời khắc quan trọng, đều phải tận lực tiết kiệm.