Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Tới Rồi

Chương 41: Đối Phó Với Các Nam Nhân Ảnh Hậu (18)



Sau khi mây mưa một lúc trong phòng tắm, hai người xuống lầu, đồ ăn đã được dọn sẵn trên bàn.

Dì Trương nhìn thấy bọn họ, cười nói: "Dì có nấu mấy món Phó tiểu thư thích. Không biết khẩu vị của con có thay đổi không, chỉ sợ là sẽ không hợp khẩu vị của con."

Lê Viện ngồi xuống, nói: "Cảm ơn dì. Khẩu vị của con vẫn như trước. Hồi đó con thích nhất đồ ăn mà dì nấu, hôm nay thật đúng là có lộc ăn."

"Vậy hai cô cậu cứ từ từ dùng cơm, dì không quấy rầy nữa."

Trong phòng ăn chỉ còn lại Lê Viện cùng với Lam Y Thành. Trên chiếc bàn lớn bày hơn mười món ngon, mỗi một món đều được trang trí khéo léo cẩn thận.

"Nhìn em làm gì?" Lê Viện thấy Lam Y Thành cứ nhìn mình chằm chằm, gắp một miếng đậu hủ vào trong chén của hắn. "Ăn đi."

Tinh tinh! Điện thoại Lê Viện rung lên.

Cô mở máy ra, nhìn thấy dòng chữ hiện lên màn hình —— Chị Chu.

"Vâng, chị." Lê Viện kết nối điện thoại. "Dọn xong rồi à? Nhanh vậy ư? Em... Bây giờ em còn có việc, lát nữa sẽ về."

Sau khi cúp điện thoại, Lê Viện phát hiện trong chén mình chất đầy thức ăn. Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện: "Em không ăn hết nhiều như vậy được."

"Này họ Cố không có cơm ăn à? Bây giờ còn ăn ít hơn trước kia nữa." Lam Y Thành nhìn cô. "Trước đây em tới nhà của anh không khách khí như vậy."

"Cái này không liên quan gì đến nhà họ Cố. Là một nghệ sĩ, nên em phải giữ dáng. Mấy năm nay cũng tập thành thói quen. Còn nữa, anh đừng một chút là lại nhắc đến nhà họ Cố. Ai mà không có lúc bị mù mắt chứ? Nếu anh cứ nhai đi nhai lại chuyện cũ như vậy, thì em về đây, không ăn cơm nữa." Lê Viện đứng dậy.

Lam Y Thành nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống.

"Mấy năm nay, em có từng hối hận không?" Hối hận khi rời khỏi hắn. Hối hận vì trước đây quá tùy hứng. Nếu như cô ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại đã là Lam phu nhân rồi.

"Thành, từ trước tới nay anh không hề quan tâm đến thứ em muốn. Chúng ta quen nhau từ nhỏ, anh luôn cho rằng thứ anh muốn thì em cũng vậy. Nhưng em có cần không? Nhớ hồi năm bảy tuổi đó, anh..." Lê Viện vừa chọc đồ ăn trong chén vừa nói chuyện với Lam Y Thành.

Trong những năm gần đây, bọn họ không gặp mặt nhau, càng không có cơ hội thổ lộ tình cảm. Thừa dịp này, bao nhiêu lời cần nói Lê Viện đều tuôn ra hết.

"Cùng là phu nhân hào môn, biết tại sao em nguyện cưới Cố Tử Hoán, một người chỉ gặp được trên đường, mà không muốn cưới anh không? Bởi vì dù gì lúc ấy Cố Tử Hoán 'có lòng' quan tâm em, biết em cần gì, muốn gì. Còn anh như lồng giam vậy, muốn nhốt em trong lồng sắt, để em sống như một con chim hoàng yến. Em thấy áp lực, không thở nổi. Trước đây em đã từng thật lòng thích anh, cho rằng anh chính là cả thế giới của em. Nhưng sau này lại phát hiện mình nghĩ sai rồi. Bởi vì anh chưa hề quan tâm xem đến cảm nhận của em."

Lam Y Thành yên lặng nghe Lê Viện tâm sự.

Những năm qua, hắn cũng tự hỏi chính mình, vì sao cô rời khỏi hắn.

Chẳng lẽ hắn không đủ tốt với cô sao?



Cha mẹ cô không còn nữa, hắn vẫn luôn cho cô một cuộc sống như công chúa. Kết quả đổi lấy lại là sự chạy trốn của cô.

"Em ăn no rồi." Lê Viện buông đũa xuống. "Album ở đâu? Em còn phải về dọn phòng, cho nên..."

Lam Y Thành lau khóe miệng, nhẹ nhàng nhìn Lê Viện.

"Đi theo anh."

Lê Viện đi theo Lam Y Thành lên lầu.

Bọn họ đi vào căn phòng trước kia của 'Phó Lâm Lâm'.

Lê Viện nhìn bố trí quen thuộc trong phòng, đột nhiên hốc mắt nổi lên hơi nóng. Cô biết, đây là cảm xúc nguyên chủ lưu lại.

Nguyên chủ cũng không phải không có tình, mà là ép buộc bản thân không nghĩ đến mà thôi.

Lam Y Thành lấy album trên kệ sách xuống.

Lê Viện nhận lấy, mở ra. Trang đầu tiên chính là ảnh chụp chung của hai gia đình bọn họ. Khi đó cô và Lam Y Thành còn rất trẻ.

Cô ngồi xuống, lật từng tờ từng tờ một.

Mỗi một bức ảnh đều chạm đến tim của nguyên chủ. Cô cũng bị ảnh hưởng theo, nước mắt không chịu khống chế chảy ra.

Lam Y Thành đoạt lấy album từ trong tay cô, ôm cô vào trong ngực.

"Khóc cái gì? Không phải có anh ở đây rồi sao?"

"Thành." Lê Viện có hơi xúc động. "Em bỏ anh, anh không hận em sao?"

"Hận! Nhưng có thể làm gì được? Lúc trước khi nghe tin em muốn kết hôn, anh liền lái xe chạy đến, sau đó xảy ra tai nạn xe cộ, hôn mê mất một năm. Sau khi tỉnh lại em đã là Cố phu nhân mà ai cũng biết. Lúc đó anh đã nghĩ, một ngày nào đó em sẽ hối hận. Trong giới ai mà không biết Cố Tử Hoán là người như thế nào chứ? Chỉ có em ngốc nghếch mới đi tin tên dối trá đó. Nhìn đi! Không phải em đã hối hận rồi sao?"

Tinh! Tinh!

Trong bầu không khí cảm động, điện thoại rất thức thời reo lên.

Lê Viện lấy di động ra, nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ —— Hạ Mân.

Lam Y Thành cũng thấy.

"Em đúng là vẫn đào hoa như trước." Năm đó khi còn đi học, cô là hoa khôi của trường, còn hắn là học sinh giỏi. Vì để đuổi mấy đóa đào hoa xung quanh cô, vừa mới vào học không lâu hắn liền công khai đánh dấu chủ quyền. Nhưng mà vẫn có không ít người không biết sống chết khiêu khích quyền uy của hắn. Bây giờ lại gặp thêm một kẻ địch vô cùng mạnh này.



Lê Viện không để ý đến giọng điệu oán trách của hắn, cô nhận cuộc gọi.

"Dọn xong rồi? Cảm ơn. Tôi đang ở xa, sợ là về đến nhà đã khuya rồi."

Lời còn chưa nói xong, Lam Y Thành đã cướp lấy điện thoại.

Hắn đặt ở bên tai, nghe Hạ Mân bên kia nói: "Tôi lái xe tới đón cô. Bây giờ cô đang ở đâu?"

"Bây giờ cô ấy ở nhà tôi." Lam Y Thành nhẹ nhàng nói: "Không dám làm phiền Hạ tiên sinh. Buổi tối hôm nay cô ấy sẽ ở lại đây."

"Lam tổng?" Hạ Mân nghe thấy giọng nói của Lam Y Thành, cũng không có bất kỳ bối rối nào. "Đây là ý của Lâm Lâm ư? Nếu không phải, thì có vẻ Lam tổng ga lăng nhầm chỗ rồi?"

"Chuyện của tôi và cô ấy không cần Hạ tiên sinh quan tâm. Cô ấy là nghệ sĩ của anh, không phải người phụ nữ của anh. Ngoài ra, nếu Hạ tiên sinh không ngại, thì chấm dứt hợp đồng với cô ấy đi. Anh ra giá bồi thường, tập đoàn Lam thị sẽ trả." Lam Y Thành giật khuy áo trước ngực, biểu cảm có chút không kiên nhẫn.

"Thật sao? Nếu phí bồi thường là toàn bộ tập đoàn Lam thị? Lam tổng cũng có thể thanh toán cho tôi chứ?" Giọng điệu Hạ Mân đầy chế giễu.

Lam Y Thành: "..."

Mẹ nó!

Tên này còn chơi chiêu trò.

Cho dù tên kia có ra giá 1 tỷ, Lam thị cũng sẽ trả nổi. Thế nhưng tên kia lại đòi toàn bộ Lam thị, ngay cả hắn là tổng tài cũng không có quyền lợi đó.

Đột nhiên có một loại cảm giác 'thua' cuộc.

"Nếu Lam tổng không bồi thường nổi, thì ít nói lời vô nghĩa đi." Hạ Mân nở nụ cười. "Mọi người đều là người trưởng thành, nên làm điều mà đàn ông nên làm."

Lê Viện nhìn biểu cảm của Lam Y Thành.

Không ngờ lại bị nuốt cục nghẹn.

Đột nhiên cô rất muốn gặp kim chủ ba ba của mình, cho hắn một câu khen ngợi.

"Em... Có thể về được chưa?" Lê Viện cẩn thận nhìn sắc mặt khó coi của Lam Y Thành.

Lam Y Thành còn có thể nói gì? Nếu không cho cô đi, có vẻ như hắn là một người rất háo sắc. Có điều... Quả thực là, không thể xem thường tên họ Hạ kia được.

"Anh đưa em về." Lam Y Thành cố kiềm chế liếc nhìn cô một cái. "Tránh xa Hạ Mân một chút. Nếu còn dám phản bội anh, xem anh dạy bảo em thế nào."