Xuyên Nhanh Trở Thành Đứa Con Ngoan

Chương 9



Bốn giờ rưỡi chiều, sau khi trường tiểu học tan học Lâm Bối Bối mang theo cặp sách về nhà. Trường học cách làng đô thị không xa nhưng ở giữa có một cây cầu vượt, đi bộ mất khoảng 20 phút.

Lâm Bối Bối đi vào hành lang, lúc này có lẽ đã năm giờ chiều, vì là mùa hè nên mặt trời bên ngoài vẫn chưa lặng, nó vẫn còn sáng như trước, rẽ vào hành lang làng đô thị giống như tiến vào một thế giới khác, bóng tối dần dần bao phủ lại hấp thu hết ấm áp của ánh mặt trời, đến cuối chỉ còn lại sự âm u, thậm chí còn mang theo một tia lạnh giá.

Phần lạnh giá này với sự ấm áp bên ngoài vừa rồi hoàn toàn bị tách ra, phảng phất như hai thế giới.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trời Không Tác Hợp
2. Nam Gia Hữu Ngọc
3. Cô Tinh Bạn Mãn Nguyệt
4. Sau Ngàn Hoa Là Ngọc Thụ
=====================================

Lâm Bối Bối lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng cho thuê.

Trong nháy mắt ngửi thấy một cỗ hương vị nhàn nhạt, rất quen thuộc, loại hương vị này đã xâm nhập vào tận xương tủy, xuyên qua kiếp trước và cả đời này của Lâm Bối Bối.



Đó là... hương vị của thịt kho tàu.

Hương vị đặt biệt thuộc về thịt kho tàu do cha cô làm ra.

Lâm Bối Bối rũ mắt, chậm rãi rút chìa khóa khỏi ổ khóa, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, tách một tiếng mở đèn lên, chiếu sáng cả căn phòng vốn tối tăm.

Phòng thuê này thật sự là quá nhỏ, nhỏ đến mức Lâm Bối Bối chỉ đứng ở cửa đã nhìn thấy cái bàn nhỏ mở ra trong phòng khách, miễn cưỡng được xem là bàn ăn.

Phía trên đặt hai cái đĩa, bên trên còn hai cái đĩa che lại làm cho người ta không thấy bên trong là cái gì, tuy vậy vẫn có từng đợt mùi hương bay ra.

Lâm Bối Bối bỏ cặp sách xuống rồi đi tới trước bàn ăn nhỏ, vươn tay mở cái đĩa đầu tiên ra.

Bên trong bày một đĩa rau xanh nhỏ, Lâm Bối Bối nhận ra đây là món cải dầu mà cô rất thích ăn.

Cô lại vươn tay chậm rãi mở cái đĩa thứ hai, vừa mở ra hương vị quen thuộc lập tức xông vào mũi, tầm mắt dừng ở phía trên, từng khối thịt ba chỉ được bao bọc trong màu sắc caramel đầy mê người.

Không biết nghĩ đến cái gì mà hốc mắt Lâm Bối Bối hơi phiếm hồng.

Cô quay đầu không nhìn nữa rồi đi vào phòng bếp lấy bát đũa, đồ múc cơm, còn cầm một cái hộp cơm.

Hộp cơm là của cha, những lúc tình huống đặc biệt cần phải tăng ca, ông sẽ về nhà lấy hộp cơm mang theo.

Lâm Bối Bối mở hộp cơm ra múc một ít cơm vào bên trong, lại gắp một ít rau xanh cùng thịt kho tàu, sau đó đậy nắp cơm lại.

Ca đêm của cha bắt đầu từ bốn giờ rưỡi, trước đó ông sẽ về nhà đi chợ, nấu ăn và sau đó sẽ ăn để đi làm ca đêm.

Ăn xong cũng đã đến bốn giờ, ca đêm thì phải mười giờ rưỡi mới tan tầm, buổi tối về nhà Lâm Dũng cũng cực kỳ mệt mỏi, tắm rửa xong lập tức đi ngủ, một bữa cơm nấu lâu như vậy khó trách dạ dày của ông không tốt lắm, về sau bệnh dạ dày càng nghiêm trọng.

Lâm Bối Bối dự định tối nay sẽ đưa cơm cho ông.

Rau xanh và thịt kho trên bàn ăn nhỏ nhìn không ít nhưng Lâm Bối Bối biết đó là cha làm cho một mình cô, vô luận là rau hay thịt đều không có dấu vết động qua.

Trước kia Lâm Bối Bối có thể an tâm thoải mái ăn nhưng hiện tại thì không thể.

Cất hộp cơm xong Lâm Bối Bối bưng bát lên bắt đầu ăn cơm.

Cô gắp cải dầu cho vào miệng.

Thành thật mà nói mùi vị này tương đối bình thường.

Sau đó tầm mắt của cô dừng lại trên thịt kho tàu, cô chậm rãi vươn đũa ra gắp một miếng.

Lúc gắp lên thịt kho tàu còn run rẩy, rõ ràng đã hầm rất mềm.

Cô chậm rãi bỏ thịt kho vào miệng, nhẹ nhàng nhai, hương vị quen thuộc trong vị giác nở rộ.

Chỉ là hốc mắt Lâm Bối Bối vốn phiếm hồng lại càng đỏ, cô liều mạng chớp chớp mắt nhưng vẫn không ngăn được màn sương che kín trong đôi mắt