Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 49: Nữ phụ là thanh niên tri thức (Hoàn) (1)



[editor: chương trước chưa đủ vote nhưng mà tôi yêu các bạn quá nên tôi vẫn cứ up thế giới 9, chúc các bạn yêu đọc truyện vui vẻ]

*Một chút fact nho nhỏ trước khi đọc thế giới này:

Đại Cách mạng Văn hóa Giai cấp Vô sản (无产阶级文化大革命) hay Đại Cách mạng Văn hóa (文化大革命) là một phong trào chính trị xã hội tại Trung Quốc diễn ra trong 10 năm từ tháng 5 năm 1966 tới tháng 10 năm 1976, gây tác động rộng lớn và sâu sắc lên mọi mặt của cuộc sống chính trị, văn hóa, xã hội, cũng được gọi là "10 năm hỗn loạn", "10 năm thảm họa" Ngoài ra, cuộc cách mạng này đã làm thay đổi quan niệm xã hội, chính trị và đạo đức của quốc gia này một cách sâu sắc và toàn diện.

Trong đó, năm 1968, dưới chỉ thị của Mao Trạch Đông, hàng trăm ngàn trí thức trẻ sống ở các thành phố đi về các vùng nông thôn để sống, lao động và học hỏi kinh nghiệm của những người công nhân và nông dân. Từ "trí thức" lúc đó được dùng với nghĩa rộng nhất là những học sinh mới tốt nghiệp trung học, nhiều trường đại học ở Trung Quốc đã bị đóng cửa, dẫn đến hậu quả là cả một thế hệ không được tiếp cận với giáo dục đại học. Cuối những năm 1970, những "trí thức trẻ" này cuối cùng cũng được phép trở về thành phố quê nhà. Năm 1977, khi kỳ thi đại học mới được lập lại.

Chương 49 - (1)

Ngủ một giấc, tỉnh lại, Cẩm Vinh biết mình lại xuyên qua rồi.

Lần này Cẩm Vinh xuyên qua thập niên 70, thời kì thiếu thốn vật chất cực kỳ, những so với cổ đại vẫn tốt hơn một chút, Cẩm Vinh luôn nghĩ tương đối thoáng.

Trong đầu lại hiện lên ký ức và nội dung tiểu thuyết lần này.

Bối Cẩm Vinh, nữ phụ, thân phận là thanh niên tri thức xuống nông thôn. Đối với đoạn lịch sử này của Trung Quốc, Cẩm Vinh mấy đời trước hiểu biết không nhiều, có thể nói là một đoạn thời kỳ nhấp nhô gian nan đi.

Tiểu thuyết không liên quan đến quốc gia đại sự rung chuyển phong vân, mà là văn ngôn tình, chuyện xưa đại thúc kiều thê, phi thường ân ái.

Mà Cẩm Vinh xuyên qua là nữ phụ vạn người ghét bỏ, vợ trước của nam chủ.

Bối Cẩm Vinh tuổi còn trẻ đã rời thành thị về nông thôn sinh hoạt lẻ loi một mình, về sau vì cơm áo gả cho nam chủ Hạ Cửu, đến khi khôi phục thi đại học, rất nhiều người ly hôn trở về thành thị, Bối Cẩm Vinh cũng ly hôn, về thành thị thi đại học, nhưng thi cũng không đậu, về sau dựa vào quan hệ trong nhà mới có thể từ chuyển hộ khẩu về thành thị, kết hôn lần nữa.

Nam chủ Hạ Cửu dưới cơn tức giận càng phấn đấu, sự nghiệp càng ngày càng tốt, trở thành chủ xí nghiệp nổi danh một tỉnh, còn cưới được một mỹ nhân như hoa, so với hắn trẻ tuổi hơn rất nhiều, cũng chính là nữ chủ Uông Châu.

Người ngoài cũng thấy Hạ Cửu sau khi ly hôn độc thân nhiều năm, khó khăn mới gặp được người thật lòng yêu thương mình, cũng đều vì vậy mà vui mừng, chênh lệch tuổi gì đó cũng không quan trọng, ngược lại cảm thấy nam nhân tuổi càng lớn càng lợi hại.

Bối Cẩm Vinh trở thành hồi ức bất kham của nam chủ Hạ Cửu, nữ chủ cũng vì vậy mà càng đau lòng Hạ Cửu, càng thêm chán ghét Bối Cẩm Vinh, cho rằng Bối Cẩm Vinh không biết quý trọng Hạ Cửu.

Bối Cẩm Vinh cùng họ tuy không có giao thiệp gì, nhưng vì nam chủ thành công, cũng khiến cho lòng Bối Cẩm Vinh khó chịu, không đành lòng, buồn bực mà chết.

Lấy kịch bản bình thường, Cẩm Vinh hẳn là nên bắt lấy cái đùi vàng tiềm năng này, chờ hưởng phúc là tốt rồi, đáng tiếc, Cẩm Vinh chính là không thích làm theo kịch bản.

Hơn nữa dựa vào người khác còn không bằng dựa vào chính mình.

"Cẩm Vinh, Cẩm Vinh." Ngoài phòng truyền đến một giọng nữ trong trẻo, là Quý Nhã, người cùng đi đến một huyện thành với Bối Cẩm Vinh.

_____

Cẩm Vinh tay ôm một chồng bắp, trong lòng yên lặng phun tào, thật đúng là càng sống càng thảm, mấy đời, cho dù kết cục nguyên thân bi đát, cũng không có đến loại tình trạng này đi.

Nhưng nên làm vẫn là phải làm, Cẩm Vinh cùng bọn họ bận rộn phơi bắp, rồi xuống ruộng cày cấy.

Bất quá, nguyên thân Bối Cẩm Vinh thật là đủ kiêu ngạo, đối với chuyện đồng ruộng cấy mạ, ký ức còn không nhiều bằng bản thân Cẩm Vinh. 

Cẩm Vinh híp híp mắt, cô cũng không đến mức ngũ cốc không phân biệt nổi.

Một đời làm hoàng đế, mỗi năm vụ xuân cần cày bừa cũng sẽ tự mình hạ điền, làm nông. Rốt cuộc, nếu hồi ức toàn là chút phong hoa tuyết nguyệt, vậy cũng quá vô nghĩa rồi.

"Cẩm Vinh, hôm nay sao không nói gì, có chuyện hả?" Quý Nhã thuận miệng nói, ngày thường Bối Cẩm Vinh nha đầu này không phải hoạt bát nhất sao? Hơn nữa hôm nay làm việc tuy chậm chút, nhưng so với trước kia làm khá hơn nhiều.

Cẩm Vinh, tên này, đặt ở thời đại này vẫn là quá hoa mỹ, dù sao nhà nông xưa kia người ta toàn đặt tên con bình thường một chút, bất quá Bối Cẩm Vinh như thế nào cũng không muốn sửa.

"Hôm nay nhiều việc hơn bình thường mà." Cẩm Vinh cười nói.

Quý Nhã lại nghĩ nghĩ, thấp giọng nói, "Cô không phải bởi vì cái tên họ Hạ gần đây theo đuổi cô chứ?"

"Tôi để ý thấy nhiều lần, hắn giúp cô làm việc còn đưa quà cho cô."

Quý Nhã không sai, nam chủ Hạ Cửu hiện tại chính là đang theo đuổi Bối Cẩm Vinh, hơn nữa nguyên chủ cũng đang dao động.

Trở về huyện thành sống, thanh niên trí thức sinh hoạt gian khổ vô cùng, người trong thôn thái độ đa phần là đề phòng, nghi ngờ.

Không nghe được Cẩm Vinh trả lời, Quý Nhã thở dài một hơi, "Nghe nói, Trương Hạo cùng tiểu nữ nhi nhà thôn trưởng gần đây qua lại gần gũi lắm, còn có mấy người thời gian trước cũng kết hôn với người trong thôn, hiện giờ thanh niên độc thân còn được mấy người..."

Cho nên Bối Cẩm Vinh cùng Hạ Cửu, là chuyện tốt hay vẫn là chuyện xấu, ai biết được?

Cẩm Vinh khóe miệng nhấp nhấp, "Hết thảy đều sẽ tốt."

"Đúng vậy, sẽ tốt thôi..." Quý Nhã cuối cùng than nhẹ, thấp đến cơ hồ không thể nghe thấy.

Làm xong một ngày công, Cẩm Vinh xoa xoa cánh tay, vẫn là nhanh chóng luyện chút võ công đi, ít nhất sẽ không mệt như vậy.

Trừ một đời giang hồ kia, kinh mạch hư nhược vô pháp luyện võ, còn lại thể chất cũng không thể nói là kì tài võ học, nhưng cường thân kiện thể dùng để tự vệ vẫn có thể.

Nguyên thân sống nhờ ở một nông gia họ Trương trong thôn, ngủ ở hầm trú ẩn không to không bé, có ít bát đũa nồi niêu coi như có thể tự mình nấu ăn. Thanh nên tri thức về nông thôn có thể chọn ở kí túc xá tập thể hoặc một ít như Bối Cẩm Vinh thì xem tình huống rồi ở nhờ nhà thôn dân. 

Nam chủ Hạ Cửu cũng là lần nọ tới Trương gia gặp được Bối Cẩm Vinh, lập tức yêu thích đối phương, sau đó theo đuổi không ngừng, không phải hỗ trợ làm việc nhà nông, chính là đưa chút đồ vật nho nhỏ.

Nếu Cẩm Vinh không xuyên tới, nguyên thân chỉ sợ sắp đáp ứng hắn

Đồ vật Hạ Cửu tặng đến, Cẩm Vinh đều nhờ dì cả Trương gia đưa trở về, dì cả Trương gia là thím ruột Hạ Cửu, vì mặt mũi hắn cũng sẽ không đem chuyện này nói ra.

Dưới ánh đèn dầu, Cẩm Vinh mở nắp hòm đồ dùng của nguyên thân, tìm được chồng sách giáo khoa nguyên thân mang từ nhà đến. Nếu Cẩm Vinh nhớ không nhầm, qua hai tháng nữa sẽ truyền đến tin tức kì thi đại học được khôi phục.

Nguyên thân không làm được, Cẩm Vinh nguyện ý giúp đối phương thi đậu.

Con đường này, Cẩm Vinh chính là muốn đi một lần.

_____

Nhưng mà mới một tháng sau...

Không biết từ chỗ nào, người ta nghe được tin kì thi đại học sắp khôi phục, làm không ít người tâm tư trỗi dậy.

Bí thư chi bộ của thôn tra xét một phen cũng không điều tra ra, cuối cùng đành phải thôi, có chút người chỉ đem chuyện này như chuyện đùa, mà có chút người lại đem nó ghi tạc trong lòng, thậm chí một lần nữa bắt đầu đọc sách vở.

"Cô ấy thật sự không có ý tứ kia sao?" Nam nhân trẻ tuổi cao gầy ngũ quan anh đĩnh, biểu tình ảm đạm.

Dì cả Trương gia khuyên nhủ, "Ta thấy, vẫn là đừng nghĩ nhiều, người ta người thành phố, xem thường chúng ta đâu."

Dì cả lại nói, "Gần đây không phải nói cái gì thi đại học muốn khôi phục sao? người ta phỏng chừng chính là muốn trở về thành thị đi, cô nương thành phố hư vinh, thẩm thẩm tìm cho cháu một cô nương trong thôn, so ra không xinh đẹp được như người, nhưng thành thật, tay chân lại cần mẫn, là cái biết hầu hạ cha mẹ chồng."

Người thanh niên này chính là nam chủ đã theo đuổi Bối Cẩm Vinh một đoạn thời gian, Hạ Cửu. Hạ Cửu cũng nghe nói đến cái tin đồn này, nghĩ đến Bối Cẩm Vinh cũng là động tâm tư, muốn về thành phố, mà không phải lưu lại nơi này làm ruộng làm nông.

Hạ Cửu tâm tư cũng không xấu, nếu Bối Cẩm Vinh đã minh xác cự tuyệt, vậy hắn cũng sẽ không níu kéo không bỏ.

Ngược lại trong lòng hắn lại sinh ra một chút không cam lòng, hắn tuy không đọc nhiều chữ, nhưng luận bản lĩnh, so ra tuyệt đối không kém những người trẻ tuổi nơi thành phố kia.

Dì cả Trương gia nhìn cháu trai nhà mình vì cái cô thanh niên trí thức kia mà thương tâm, lại nghĩ đến lời đồn thổi trong thôn mấy ngày hôm nay, trong lòng liền tức giận.

Kỳ thật, bí thư chi bộ cán bộ trong thôn động chút tay chân để thanh niên trí thức không thể quay lại thành phố không phải là không có, nhưng lại ngăn cản không được bọn họ tham gia thi đại học, một khi thi đậu, vậy chú định không phải người nơi này.

Tin tức thi đại học sắp khôi phục, là Cẩm Vinh thả ra, vừa tiện che dấu thay đổi, cũng coi như có tâm đi giúp đỡ những người như Quý Nhã. Có một số người, không thích hợp ở chỗ này, bởi vì quốc gia còn có nhiều nơi hơn thực sự cần có người như bọn họ, cũng thực sự có thể làm cho trái tim bọn họ lần nữa tràn đầy nhiệt huyết.

Cẩm Vinh không lo lắng bí thư chi bộ cán bộ thôn tra được, lấy thủ đoạn của cô, muốn làm sạch sẽ chút cũng không khó.

Cẩm Vinh ngay từ ban đầu là muốn rời đi nơi này, nhập cư trái phép đi quốc gia nào đó, bằng chút tích luỹ ban đầu này, tuy rằng có điểm phiền toái, nhưng Cẩm Vinh không phải làm không được. Nhưng như vậy tất sẽ liên lụy người nhà nguyên thân, Cẩm Vinh làm người vẫn là có điểm mấu chốt.

Có thể dùng thi đại học đường đường chính chính rời đi nơi này, vẫn là tốt nhất.

Sinh hoạt nông thôn không kém, nhưng cái gì thích hợp không thích hợp với bản thân, Cẩm Vinh vẫn luôn rõ ràng.

Ngẫu nhiên xuất hiện tin tức khôi phục thi đại học, đảo loạn tâm tư thanh niên trí thức nơi này. Mà cái kia ngày lịch sử kia càng tới gần, loại cảm xúc này cũng càng thêm mãnh liệt.

"Cẩm Vinh, anh trai tôi gửi thư đến, nói... chúng ta thật sự có thể trở về." Quý Nhã đợi thời điểm không có ai chú ý, đè thấp thanh âm thì thầm với Cẩm Vinh.

"Cố Vân, Lưu Sam bọn họ cũng nhận được tin tức."

Trên mặt Quý Nhã khó có được kích động cùng vui sướng, thi đại học có nghĩa là một lần nữa trở lại phòng học, cũng có thể trở về bên cạnh người thên.

Cẩm Vinh mím môi, "Vậy cũng nên bắt đầu ôn tập, trở về cũng không dễ dàng như vậy."

Quý Nhã cười nói, "Cẩm Vinh nói rất đúng, đồ vật học trước kia đều mau quên cả rồi."

_____

Trở lại Trương gia, ban đêm.

Cẩm Vinh còn chưa đọc sách được bao lâu, liền có người đi vào, là Dì cả Trương gia, trong tay bưng một chén đồ ăn, nói là một chén, nhưng cũng không được bao nhiêu, liền miệng chén cũng không với tới, nhiều cơm thiếu đồ ăn, nhưng đặt ở cái niên đại này đã coi như là có tâm ý.

"Đại cháu trai ta Hạ Cửu hôm nay kết hôn, mang về chút đồ ăn, cô thanh niên cũng nếm thử đi."

Dì cả Trương gia là người có mánh khóe, lại biết tranh thủ, cháu trai Hạ Cửu từ bỏ Bối Cẩm Vinh, liền lập tức tìm cho hắn vài cô nương, lựa một người tốt nhất, không được hai ngày hai bên đã nhanh chóng gặp mặt rồi hôm sau nữa tổ chức đám cưới.

Cẩm Vinh mang theo ý cười nhạt nói, "Chúc mừng."

Chưa nói mấy câu, Dì cả Trương gia cũng liền cảm thấy mỹ mãn mà trở về, dì cả một nửa là tới đưa đồ ăn, một nửa cũng là muốn nói cho Bối Cẩm Vinh một tiếng, tuy rằng cô cự tuyệt cháu trai lớn nhà bà, nhưng Hạ Cửu muốn tìm, cô nương làng trên xóm dưới đều xếp hàng coi trọng hắn đâu.

Dì cả Trương gia tự nhận Hạ Cửu là đứa trẻ có tiền đồ, bộ dáng cũng không tồi, cô nương nào cũng không xứng với hắn.

Dì Trương coi như là người thích khen cháu trai, nhưng cũng đúng hơn phân nửa, trong tiểu thuyết Hạ Cửu cũng là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập gia nghiệp to như vậy, thậm chí hồi báo quê nhà, là xí nghiệp nổi danh hay đi làm từ thiện.

Nhưng cái này với Cẩm Vinh có cái quan hệ gì đâu?

Cô hơi hơi nhướng mày, tiếp tục xem sách, cũng may trước làm giáo sư một lần, ôn lại cũng không khó.