Xuyên Qua One Piece Mở Hậu Cung

Chương 5: Anh em kết nghĩa



Trong suốt ba tháng liên tiếp, băng hải tặc Tóc đỏ bị Phó đô đốc Garp truy sát bất kể ngày đêm, mãi cho đến khi chạy đến Paradise (nửa đoạn trước của Đại hải trình) thì nhóm của Shanks mới thở phào một hơi.

"Cmn! Lão già Garp khinh người quá đáng! Cứ đợi đấy! Quân tử báo thù 10 năm đã muộn.

Đợi 10 năm nữa bản đại gia trở thành tứ hoàng thì đếch ngán bố con thằng nào"

Bây giờ Shanks mới 29 tuổi, vẫn còn khá trẻ. Nếu như cho Shanks tu luyện thêm 10 năm, trở thành tứ hoàng thì việc đếch gì phải chạy trốn chật vật như thế này.

Garp vô cùng bất đắc dĩ, không làm gì được đám người Shanks nên ông đành quay trở về 'dạy bảo' đứa cháu ngỗ nghịch của mình.


Đảo Dawn, làng cối xay gió (làng Foosha).

Sau khi được ông nội Garp cho ăn mấy phát đấm yêu thương vào đầu, Luffy đã được mang lên núi Colubo phía sau làng Cối xay gió.

Ở nơi đây, Luffy đã gặp được sơn tặc Dadan, anh trai Ace, rồi sau một loạt sự kiện abcxyz gì đấy, gặp Sabo ở bãi rác này, đánh nhau với băng hải tặc Blueram này, rồi ba huynh đệ kết nghĩa kim lang, cùng nhau uống nước bọt ăn thề sau này lớn lên sẽ trở thành vua hải tặc này, vv...

Những chuyện này, Saitama chẳng thèm quan tâm.

Mỗi ngày cậu vẫn trải qua sinh hoạt như bình thường, ban ngày thì làm mấy việc vặt ở quán rượu, tối đến thì tắm rửa cùng Makino, sau đó thì lên giường đi ngủ.

Thế giới One Piece không có tivi hay smartphone, ngoại trừ Den Den Mushi thì không có cái gì để giải trí. Mọi người không thể biết Saitama đã trải qua những ngày này như thế nào đâu.

Quá chán, tối đến không có việc gì làm, may mà Makino còn cho phép cậu sờ tý, nếu không thì Saitama đếch thể ngủ được.

Nhớ không nhầm thì thằng Dâm long Momonosuke, tám tuổi vẫn còn được tắm chung với mấy nữ thần Nami + Robin, Saitama năm nay mới 7 tuổi, chỉ sờ tý thôi chắc cũng chẳng có ai thấy quá đáng đâu mà lo, ngại ngùng cái nỗi gì.

"Hừ! Thằng Saitama đâu, mau mau ra đây!"

Dạo gần đây, Luffy, Sabo cùng Ace thường xuyên chạy đến thách đấu với Saitama xem ai lợi hại hơn.

Cũng bởi vì ba bọn họ sau này muốn trở thành vua hải tặc, trong khi Saitama thì lại 'căm hận' hải tặc, sau này lớn lên muốn giết vua hải tặc.

Thành ra mới có chuyện ba cái thằng trẻ trâu này thách đấu với Saitama.

"Mau mau chui ra đây, ba bọn ta chấp một mình ngươi!" Luffy hùng hồn tuyên bố.

Nghe thấy vậy, Saitama không còn gì để nói, ba cái thằng này ngày nào cũng bị cậu tẩn cho một trận, đấm cho vêu mồm, đánh cho răng môi lẫn lộn, ấy vậy mà vẫn còn chưa chừa.

Biết rằng solo chắc chắn không thắng được Saitama cho nên lần này bọn chúng muốn liên thủ với nhau ba đánh một.

"Hừ, thích chết bản công tử chiều theo ý các ngươi luôn!" Saitama khinh thường nói.

Nhìn bộ dáng vênh vênh váo váo, sao cũng được của Saitama, ba người Luffy giận tím mặt, tức tối xông lên đánh cho Saitama một trận.

"Cmn! Dám khinh thường ba người bọn ông à! Các cụ có câu: Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại thì còn chết nhanh hơn. Ay da đau, đừng đánh vào mặt... Saitama gia gia tha cho bọn ta đi!"

"Đừng đắc chí! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây đừng khinh thiếu niên... Ui cha, sao ngươi lại thông đít ta. Cmn... Thông đít Luffy kia kìa, nó ăn trái ác quỷ, lì đòn lắm."

"A! Ace ngươi đúng là đồ không có cốt khí, ba chúng ta là anh em, có phúc cùng hưởng, có nạn tự chịu, sao ngươi lại bảo Saitama thông đít ta!

Tên Saitama đáng ghét, nghe cho rõ đây: Ta là Luffy, người sẽ trở thành vua hải tặc, cho dù bị thông đít ta cũng nhất quyết không chịu thua...

Ối mẹ ơi, nó đánh con đau quá! Sao ta là người cao su mà vẫn bị vả cho lật mặt thế này!"

Nhìn ba cái thằng dở hơi sau khi bị mình đánh cho nhừ tử, đau đớn đến nỗi chảy nước mắt, có đứa thậm chí còn khóc nhè, chạy về nhà mách mẹ (mẹ nuôi Dadan), Saitama bĩu môi khinh thường.

"Hừ, mấy thằng trẻ ranh xanh đít như các ngươi mà đòi làm vua hải tặc á! Về nhà bú tý mẹ đi cho khỏe, ok?"

Nghe Saitama gọi ba đứa mình là trẻ ranh xanh đít, Ace cùng Sabo thầm mắng trong lòng:

"Cmn, ngươi còn dám nói bọn ta, tự soi gương nhìn lại mặt mình đi. Bảy tuổi rồi mà vẫn còn sờ tý mẹ à nhầm... sờ tý Makino tỷ tỷ."

Tất nhiên, bọn họ chỉ dám nghĩ trong đầu mà không dám nói lời này ra khỏi miệng, nếu không thì lại phải ăn thêm một trận đòn là cái chắc.

Sau khi bỏ lại một câu ngoan thoại: "Ngươi cứ chờ đó cho ta!", ba người lại xám xịt dìu nhau về sau núi, sau đó cắm đầu vào luyện tập, hi vọng sẽ có một ngày sẽ đánh bại Saitama, cho hắn biết thế nào là lễ độ.

Một thời gian sau, Sabo bị cha mẹ đẻ bắt về nhà, rồi được đứa em nuôi Stelly tiết lộ âm mưu của hoàng gia và quý tộc về việc đốt cháy vùng Cực Xám trước khi các thanh tra của chính quyền thế giới đến nơi.

Nghe đến đây, Sabo vô cùng hoảng sợ, cậu liền bỏ trốn để đi cảnh báo cho tất cả dân ở vùng Cực Xám nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Sau khi vùng Cực Xám bị thiêu rụi, Sabo lại bị bắt về nhà thêm lần nữa. Nhưng sau đó, cậu lại tiếp tục trốn thoát.

Cứ bị bắt rồi lại bỏ trốn hết lần này đến lần khác mệt hết cả người.

Lần này, Sabo quyết định dùng thuyền để ra khơi, đáng tiếc cậu lại gặp ngay chiếc thuyền của quý tộc thế giới, sau đó mọi chuyện diễn ra y như kịch bản.

Sabo bị bắn cho ngu người.

Nếu không có cha của Luffy là Dragon cứu thì Sabo đã chết nhe răng.

Sau khi biết tin Sabo mất mạng, Luffy với Ace vô cùng đau đớn, khóc lóc suốt ba ngày ba đêm rồi hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, hai người bọn họ thường xuyên tới bữa thì quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ hận không thể lột da, moi gan, uống máu đám quý tộc thế giới.

Sơn tặc Dadan không đành lòng nhìn cảnh này, bèn xuống núi, nhờ Saitama tẩn cho Luffy cùng Ace một trận, hi vọng hai người họ có thể vượt qua cú sốc tinh thần này.

Saitama cũng rất vui lòng, có người muốn ăn đòn thì cậu sẽ cho bọn họ toại nguyện thôi.

"Thấy chưa? Ta đã bảo rồi, mấy thằng trẻ trâu như các ngươi làm sao có thể trở thành vua hải tặc được. Thôi thôi, đời này các ngươi cứ về nhà bú tý mẹ đi thôi!"

Bị Saitama tẩn cho một trận rồi lại nghe Saitama khích tướng, hai người liền lấy lại tinh thần.

"Đúng thế, Sabo đã qua đời nhưng ta vẫn phải thực hiện lời hứa năm xưa: trở thành vua hải tặc.

Từ giờ, ta phải nỗ lực phấn đấu thêm cả phần của Sabo nữa!"