Xuyên Sách: Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 40: Yêu độc



Tạ Vi Ninh nhìn dáng vẻ người đối diện hoàn toàn chết lặng, dần dần trái tim cũng sinh ra một tia thương hại.

Nàng không biết cảm giác của mình có sai hay không, tóm lại đều là nữ tử, trước đây nghe được một chút từ Đại trưởng lão, kết hợp với những biểu hiện nhỏ sau khi gặp mặt đối phương, cảm thấy Chử Vũ này rất lạ, trông thì như có chút thích Ma Tôn, nhưng lại không quá rõ ràng.

Đến lần này gọi người tới gặp, đối phương vừa mở miệng đã nói chuyện rất dè dặt, mới khiến nàng cảm thấy thì ra người này thật sự có chút hứng thú với Ma Tôn.

Đáng tiếc.

Không nghĩ tới nhỉ, ngươi ngưỡng mộ theo đuổi người ta, nhưng người ta lại xem ngươi là đứa trẻ mới lớn.

Tạ Vi Ninh thở dài một hơi nói: "Ra tay đi."

Quả nhiên, mấy câu nàng nói trước đó dường như đã chọc giận đối phương, Chử Vũ vốn còn lắc đầu từ chối, lập tức phẫn uất triệu hồi thanh kiếm thường dùng, rút kiếm xông lên trước, chém về phía nàng cực nhanh.

Tạ Vi Ninh thấy bước chân đối phương đã nhanh chóng tới gần, trái tim run lên.

Tới rồi. Đây chính là lần đầu tiên nàng vứt bỏ những ma khí có thể gọi là gian lận của Phong Thầm, dùng công pháp mà mình học được đối chiến với người khác.

...Nàng đã chuẩn bị chịu chết! Đến cả cái cớ lúc đánh thua nàng cũng đã nghĩ xong rồi!

Ngón tay Tạ Vi Ninh vô thức nắm chặt chuôi kiếm, tim đập nhanh không ngừng, sau đó khi kiếm thứ nhất của Chử Vũ hướng đến nàng, chân liền động theo quán tính, bỗng chốc cảm thấy nhất cử nhất động của đối phương dường như đều có thể phân biệt bằng mắt thường, thậm chí vô cớ đoán được bước tiếp theo đối phương sẽ làm gì, khác hẳn sự bất lực lúc đối mặt với mệnh hồn.

Nàng cho rằng mình gặp ảo giác, nhưng ngay sau đó, thân thể Tạ Vi Ninh lưu loát nghiêng sang một bên, tiện đà tiến lên trước, thanh kiếm của hai bên va chạm, lưỡi kiếm cọ xát phát ra tiếng vang chói tai.

Khi Tạ Vi Ninh hồi thần lại, nàng đã đối mặt với Chử Vũ, một tay cầm kiếm, mu bàn tay hướng lên, giao thành một đường chéo với kiếm của đối phương, đặt ngang trước cổ đối phương.

Nàng còn chưa lên tiếng, tiếp sau đó, trong phút chốc ma khí theo kiếm pháp tỏa ra, "bùm" một tiếng nổ tung, tựa như muốn ném người dưới kiếm ra xa mấy trượng.

Chử Vũ trợn to mắt, vội vàng tránh đi.

Bản lĩnh chạy trốn của nàng đứng đầu, người thì không sao, cây khô xung quanh lại là "rắc" một tiếng giòn giã, đột nhiên vỡ vụn, mặt đất cũng xuất hiện một vết nứt hình vòng cung.

Hai người đều chấn kinh.

Tạ Vi Ninh:...Chẳng lẽ là nàng ta nhất thời sơ ý, mới làm mình đắc thủ sao?

Chử Vũ: Không phải đã nói chỉ là rèn luyện thôi sao!

Tạ Vi Ninh thầm nói, kỳ thật đến bây giờ kiếm pháp mà Phong Thầm nói, nàng cũng mới chỉ học được ba chiêu thôi, chiêu thứ tư thì lúc được lúc không.

Hơn nữa hắn luôn miệng nói mấy chiêu mấy chiêu, nào biết bên trong mỗi chiêu thức này còn bao hàm "nối tiếp" lum la, mệnh hồn kia cũng lạ kỳ, nàng nói là học chiêu thứ nhất, nửa ngày trước là một loại, nửa ngày sau lại là một loại khác, với cả tầng tầng lớp lớp càng về sau càng phức tạp, cũng không dám tưởng tượng sau chiêu thứ tư còn có cái gì nữa.

Quan trọng nhất chính là, nàng hầu như không thể chạm đến một góc áo của mệnh hồn kia mấy lần! Thực sự quá đáng sợ!

Vẫn là nàng tự giác mặc kệ kế tiếp là gì, kết quả cuối cùng giống được một chút mới tìm Chử Vũ tìm hiểu cho rõ.

...Nhưng sao Chử Vũ này cứ mãi nhường nàng như thế?

Tạ Vi Ninh thắc mắc nhìn Chử Vũ, lo lắng nàng phát hiện mình không đúng, nhưng cẩn thận quan sát, lại cảm thấy đã nghĩ nhiều rồi, hẳn là đối phương chỉ chơi đùa không thật sự nghiêm túc.

Nàng lập tức nghiêm mặt nói: "Chử Vũ, nghiêm túc một chút."

Nét mặt Chử Vũ biến hóa, cuối cùng biểu lộ vẻ oán giận, không nói hai lời xông lên trước lần nữa, chỉ là lần này thân ảnh biến hóa hơn lúc nãy, chớp mắt liền không thấy được bóng người, nháy mắt người lại chỉ cách Tạ Vi Ninh có một bước, nâng kiếm liền bắn ra mấy luồng ma khí có hình thù như rắn, kèm theo vô số tiếng "xè xè" trong không trung khiến người sởn cả da gà——

Thân mình Tạ Vi Ninh hơi đổ ra sau, vừa lui về sau, vừa không ngừng quơ kiếm trong tay chặt đứt bóng rắn, phía sau cũng chợt hiện ra mấy luồng ma khí giương nanh múa vuốt, khí thế tăng vọt, ánh mắt ngưng tụ, kiếm trong tay treo giữa không trung đột nhiên xoay tròn, bùng phát ma khí cuồn cuộn.

Chỉ thấy quang ảnh đỏ đen nhanh chóng biến thành một tia chớp, lao thẳng đến mệnh môn của Chử Vũ.

Chử Vũ đầu tiên là chặn lại, sau đó phát hiện một tay ngăn không được, thu hồi pháp thuật đổi thành phòng ngự, sức ép liên tục tiến tới kéo thành một đường trên mặt đất, thấy mũi kiếm trong luồng ma khí sắp chạm tới hầu kết, nàng sợ chữa trị vết thương này phải nằm hơn nửa tháng, nhất thời buông tay, dùng bản lĩnh chạy trốn của Yêu tu mới miễn cưỡng tránh được chiêu này, chỉ là phần lưng bị ma khí cứa xước một đường nhỏ.

Tạ Vi Ninh:?!

Kết quả ngoài dự đoán này khiến ánh mắt nàng buông lỏng, ngơ ngẩn nhìn lòng bàn tay mình.

Chẳng lẽ nàng...

Trước kia nàng chưa từng nghĩ tới......

Chẳng lẽ mình là... thiên tài trong giới tiên hiệp?!

Bên tai đúng lúc cũng nghe thấy giọng nói thẹn quá hóa giận của Chử Vũ: "Tôn chủ! Đây là do người ép ta!"

Tạ Vi Ninh vừa ngẩng lên liền thấy người đối diện dường như biến thành tàn ảnh trong mắt nàng, trông mà đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa không tìm thấy bản thể của nàng ta ở đâu. Đến khi nàng phát hiện ra chân thân, cảm thấy hơi thở mà đối phương phát ra rất khác trước đó, yêu khí bay ra từ không trung như có như không, Chử Vũ chớp mắt hóa thành con rắn to bằng eo người, nhe răng nanh hướng về phía nàng.

Tạ Vi Ninh nâng kiếm chống đỡ, tiếp đó, mũi kiếm bị cắn làm đôi, miệng đối phương bất ngờ phun ra chất lỏng màu xanh, lúc nàng vội vàng né tránh, chất lỏng trải đầy mặt đất vẫn bị dính đến trên da.

Chỉ một giọt, cả người nàng lại như bị tê liệt, đông cứng tại chỗ không thể nhúc nhích.

Vào lúc đối phương sắp nuốt cả nàng vào miệng, cơ thể nàng tự điều động ma khí loại bỏ sự bất thường này, cố gắng cử động ngón tay, nhưng không biết chất lỏng của đối phương là thứ gì mà lại khó phá giải đến vậy.

Tình hình căng thẳng, nàng vô thức miễn đi phần bấm tay niệm thần chú rườm rà phải có của mỗi một chiêu trước kia, chỉ tập trung vào mấy điểm mấu chốt, cứ như vậy, nửa thành kiếm còn lại hóa ra vô số bóng kiếm, lập tức hiện ra ở không trung theo cấp số nhân, tiếp theo cơn lốc cuộn lên, những bóng kiếm chứa sát ý đáng sợ đánh tới vùng bảy tấc của con rắn!

Chử Vũ thấy không thể tránh, không hề nghĩ ngợi liền nói: "Ta nhận thua! Ta xin tha! Người mau thu tay lại đi!"

Tạ Vi Ninh từ tốn nói: "...Không thu được."

Chử Vũ không tin, nàng cảm giác người mình sắp bị bóng kiếm cắt thành từng mảnh rồi, nổi giận: "Sao người lại không thu được?!"

Tạ Vi Ninh: "...Đến cả miệng của ta còn không thể cử động."

Chử Vũ trừng mắt, lúc này mới phản ứng lại, nhưng mà đã quá muộn, nàng chỉ đành hét lên một tiếng, rắn lớn bay vọt lên trời, bay lòng vòng trên không. Khi sắp bị bóng kiếm chém tới lại tăng tốc độ, khiến Ma tu gần đó nhao nhao ngẩng đầu nhìn, vừa thấy tình hình trên không trung, có Ma tu kinh ngạc hỏi: "Tiểu Vũ sao vậy?"

Ma tu bên cạnh ánh mắt đầy hâm mộ nói: "Hôm nay Tôn chủ nói ta gọi Vũ cô nương, nói là muốn xem nàng tu luyện thế nào. Ngươi xem kia, bóng kiếm như mây đen dày đặc đang theo sát phía sau, chính là Tôn chủ."

Ma tu kia bừng tỉnh đại ngộ, cũng lộ ra vẻ hâm mộ: "Khi nào Tôn chủ đích thân tới huấn luyện ta thì tốt rồi."

Đối với tiếng kêu gần như thảm thiết kia, chúng Ma tu đều không cho là thật.

Qua một lúc, Tạ Vi Ninh cử động được thân thể, lúc này mới thu hồi bóng kiếm pháp thuật kia.

"Bịch" một cái, rắn lớn thở hồng hộc rớt thật mạnh xuống đất.

Chử Vũ biến về hình người, không nhịn được mà móc mỉa: "Chẳng lẽ hôm nay Tôn chủ cố ý nhục nhã ta à?"

Thật sự là quá bắt nạt yêu rồi, nếu không phải hiện tại nàng giả vờ là bán yêu, nếu trong trạng thái đỉnh cao sao có thể chật vật như vậy chứ!

Tạ Vi Ninh nhìn nàng chằm chằm đầy phức tạp.

Nàng không thể trả lời vấn đề này, lại không thể nói thẳng mình còn kém hơn đối phương, cũng không thể nói nếu nàng ta tiếp tục ra chiêu, chiêu thứ tư có thể sẽ thắng. Nàng chỉ đành lảng sang chuyện khác: "Vừa rồi ngươi dùng là độc sao?"

"Đúng vậy." Chử Vũ thở hồng hộc nói, "Nếu không nhờ yêu độc của ta, liệu người có để cho ta đến gần không?"

Tạ Vi Ninh sửng sốt: "Yêu độc?"

Chử Vũ nhìn thần sắc của "hắn", trông bộ dáng là thật sự đang hỏi nàng, nghĩ một chút, chung quy mấy năm gần đây Yêu giới bọn họ có quan hệ tốt với Ma giới, tuy Ma Tôn này từng giao thủ với Yêu tu, nhưng có vẻ trong ấn tượng xác thật chưa từng đối mặt với Yêu tu huyết mạch cao cấp nào, tựa hồ không biết việc này.

Nàng cảm thấy có lẽ việc này cũng không cần giấu giếm, hẳn là sẽ không bị lộ ra, liền nói: "Đúng vậy. Bản lĩnh của Yêu tu, mỗi Yêu tu tu luyện... sau khi hóa hình đều có thể dùng yêu độc của mình, chỉ là yêu độc không giống nhau, cùng chung chủng tộc cũng sẽ phân mạnh yếu, yêu độc lợi hại còn có mấy tác dụng khác, hoặc là sẽ khó để người khác phát hiện."

Tạ Vi Ninh gật đầu, hỏi tiếp: "Cho nên yêu độc của ngươi là khiến người khác toàn thân tê liệt không thể động sao?"

Chử Vũ hừ hừ hai tiếng cho có lệ, sợ "hắn" lại hỏi nhiều, tùy tiện gỡ một miếng vảy rắn từ trên cánh tay mình, ném qua: "Sau khi dùng cái này, người sẽ hoàn toàn được giải, bằng không người sẽ bị liệt thêm một canh giờ."

Tạ Vi Ninh nhìn động tác của nàng, phát hiện được lấy từ phần tượng trưng cho yêu ở trên người nàng, nhận lấy rồi tiếp tục hỏi: "Vừa rồi ngươi nói, sau khi Yêu tu hóa hình, là có thể có yêu độc? Yêu tu nào cũng thế sao?"

Chử Vũ: "......"

Vào thời điểm này tên này lại cực kỳ nhạy bén.

Nàng cười hai tiếng nói: "Cũng không hẳn, có lẽ cũng có Yêu tu nằm ngoài số đó, không có yêu độc liền tương đương với tàn phế. Tuy ta là bán yêu, nhưng trước đây đến Yêu giới rèn luyện, may mắn được một đại Yêu tu tốt bụng độ cho chút yêu khí tinh khiết, trước khi chết còn tặng yêu đan cho ta, mới khiến ta có thể luyện ra yêu độc."

Tạ Vi Ninh "Ồ" một tiếng, tùy ý nói: "Ra là thế. Ngươi nói khá chi tiết đấy."

Chử Vũ giật giật mí mắt.

Tạ Vi Ninh phất tay, nghĩ một chút lại bổ sung một câu: "Hôm nay đến đây thôi, ngươi trở về tự hỏi đã xảy ra vấn đề ở đâu, hốt thuốc đúng bệnh, sau này đánh lại."

Chử Vũ: "Còn có sau này?!"

Tạ Vi Ninh sờ chóp mũi, có chút chột dạ, suy xét một lát liền nói: "Bỏ đi. Trong ma quân cũng có không ít Ma tu cùng cảnh giới với ngươi, ngươi đi tìm bọn họ luyện cũng được. Đến lúc đó ta sẽ đứng ngoài quan sát."

Đúng lúc có thể xem thử, người khác đối chiến là thế nào, để học tập theo.

Chử Vũ cả kinh: "Người còn đứng ngoài quan sát nữa?!"

Tạ Vi Ninh nhìn về phía nàng, đánh giá trên dưới, quang minh chính đại nói: "Ngươi vừa về đã lười biếng tu luyện, sao mà được?"

Chử Vũ nhìn nàng, suýt nữa đã nói thẳng: Ma Tôn, e là người điên lắm rồi.

Nàng tức nghẹn, nổi giận nói: "Chẳng lẽ Tôn chủ thật sự xem ta là vãn bối của người sao!"

Tạ Vi Ninh thay Phong Thầm gật đầu.

Chử Vũ thầm cắn răng: "...Não của người... Người đối với Đế nữ cũng là thế này sao?"

Ánh mắt Tạ Vi Ninh thâm trầm, chỉ lắc đầu theo đúng sự thật.



Lắc đầu xong, liền thấy người đối diện phẫn hận nhảy dựng lên, bỏ đi không thèm ngoảnh lại.

Tạ Vi Ninh nhìn nàng, lại thở dài một tiếng, lắc đầu.

Nàng vừa xoay mũi chân đang định rời đi, liền thấy có không ít cảnh giới Tu La hoặc Ma tuớng đang nhìn nàng với ánh mắt lấp lánh ở phía dưới không biết từ khi nào, thấy nàng vừa quay đầu lại, ánh mắt kia càng lóng lánh, sáng bừng lên.

Tạ Vi Ninh đối mắt với bọn họ, đột nhiên nhớ đến từ trước đến nay Ma tu đều là những kẻ hiếu chiến, bất giác cảm thấy tay mình cũng có chút ngứa ngáy.

Chẳng lẽ đây là... niềm vui khi có sức mạnh trong tay?!

Đám Ma tu kia vẫn nhìn với ánh mắt sáng ngời.

Ma Tôn khoanh tay đứng thẳng, vạt áo phiêu diêu theo gió, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa bọn họ.

Đám Ma tu tức khắc đứng thẳng lưng.

Tạ Vi Ninh hơi nâng hàm dưới lên, chọn một người: "Ngươi."

Ma tu vui sướng chỉ vào mình: "Tôn chủ, là thuộc hạ sao?!"

Tạ Vi Ninh gật đầu.

Ma tu liền nhảy lên hành lễ với "hắn".

Tạ Vi Ninh lại nhìn xuống phía dưới, sau đó nói với người ở gần nhất: "Ta mượn kiếm của ngươi."

Ma tu kia run rẩy cả người, trình kiếm lên.

Thanh kiếm này... từ nay về sau không lau nữa!

Tạ Vi Ninh nhấc kiếm, chỉ về phía đối phương: "Tới đi."

Ma tu đối diện vui vẻ hào hứng: "Vâng!"

Trong lòng Tạ Vi Ninh hồi hộp, hiển nhiên sát thương của Ma tu này mạnh hơn Chử Vũ một chút, lúc nàng dùng chiêu thứ nhất suýt nữa đã đánh trúng kiếm của nàng, xém thì run tay rơi xuống, cũng may nàng phản ứng nhanh nắm ngược lại.

Ma tu kia nhân cơ hội tiến lên, gần như đánh nàng thoái lui về sau —— không được! Sao Ma Tôn có thể bị thuộc hạ đánh lui chứ, đây cũng quá OOC rồi! Nếu Phong Thầm biết, sợ là sẽ giết nàng mất!

Tạ Vi Ninh trong cái khó ló cái khôn, trầm mặt hỏi: "Vừa rồi ngươi có nhìn ra ta không đúng chỗ nào không?"

Ma tu nghe Ma Tôn lên tiếng, lập tức thu tay ngưng thần nhớ lại, do dự nói: "Vừa rồi ở bước thứ ba thân hình đã lệch một chỗ...?"

Hắn không dám nói, sợ bị Tôn chủ diệt khẩu, nhưng lại nghĩ sao Tôn chủ có thể phạm loại sai lầm này nên mới nói thẳng ra. Vừa nói ra liền hiểu, thì ra Tôn chủ đã khiêm nhường, dùng phương thức này để dạy hắn nắm bắt nhược điểm, sau khi tự suy một ra ba, tức khắc cảm kích nói: "Đa tạ Tôn chủ chỉ điểm!"

Ma tu phía dưới thấy thế cũng ngộ ra, vội nói: "Tôn chủ, liệu bọn thuộc hạ có được chỉ điểm không?"

Tạ Vi Ninh: "......"

Nàng thâm sâu khó lường "Ừm" một tiếng, sau đó ở chiêu thứ hai lại hỏi: "Lần này thì sao?"

Ma tu vắt hết óc: "Là... Là bước thứ sáu, tốc độ chậm!"

Tạ Vi Ninh gật đầu.

Chiêu thứ tư nàng mạo hiểm sử dụng, đánh rớt kiếm của đối phương, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ngươi không tồi."

Tốt quá, làm nàng cũng học được kha khá đấy! Chiêu thứ tư thông thuận hơn những lần luyện trước đó không ít.

Ma tu kích động đến đỏ mặt: "Đa tạ Tôn chủ khen ngợi!"

Tạ Vi Ninh lại chuyển mắt sang Ma tu ở hướng khác, trong đám người ánh mắt sáng long lanh, chọn ra hai cảnh giới Tu La, bảo bọn họ ở lại, người khác có thể lui xuống, ngày khác nàng sẽ tiếp sau.

Rất nhanh, mọi người ở Ma giới đều biết, Ma Tôn Vô Niệm Thành đích thân ra trận chỉ điểm Ma tu cấp thấp! Đây thật sự là không thể tưởng tượng được, không thể tin nổi! Ma tu cấp thấp của các thành còn lại đều vô cùng hâm mộ.

Lúc những Ma Tôn khác được thuộc hạ truyền tin đến, lập tức cả giận nói: Sao hả, hiện giờ làm Ma Tôn còn phải chỉ điểm cấp dưới à? Vậy làm Ma Tôn với mục đích gì? Những Ma tuớng Ma soái kia để làm gì! Ma Tôn Vô Niệm Thành thật sự quá tâm cơ!

Bên Ma giới nóng hừng hực như lửa, mấy ngày nay Tiên giới cũng đánh nhau bừng bừng khí thế.

Bởi vì Đế nữ đã lập một võ đài trước mặt mọi người, tuyên bố bất cứ ai cũng có thể bước lên khiêu chiến "nàng".

Trong lòng chúng Tiên tu vẫn có chút hoài nghi, không phải là khiêu chiến với nàng, nhưng tới nơi lại có tiên quan khác thay nàng nghênh chiến đó chứ? Nói mỹ miều là "Thắng cấp dưới mới có thể đánh lão đại của bọn họ", nhưng ai cũng biết những tiên quan đó đều mạnh hơn Đế nữ, thắng một tiên quan, lại đến tiên quan thứ hai thứ ba, vậy còn ai có thể khiêu chiến Đế nữ chứ?

Qua bảy ngày, mọi người tới hiện trường mới phát hiện, Đế nữ thực sự chỉ dẫn theo một thị nữ đến, còn bày biện một bộ trà cụ, uống trà chờ đợi ở trước mặt bọn họ.

Rất ung dung thoải mái, nhưng cũng không khỏi quá kiêu ngạo!

Phù Ngạn thấy người tụ tập càng lúc càng nhiều, không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, hiện giờ người tới nhiều hơn dự tính. Nếu có cấp cao hơn Kim Tiên tới khiêu chiến, vậy phải làm sao đây?" Thật sự phải chắp tay nhường vị trí Đế nữ sao?

Phong Thầm nhàn nhạt nói: "Cao nhất cũng chỉ đến Thượng tiên."

Tiên quân Tiên Tôn sẽ không tự vứt mặt mũi của mình đâu.

Phù Ngạn: "Thượng tiên cũng cao hơn người một cảnh giới, e là cách biệt một cảnh giới này..."

Đang nói chuyện, đã có người không chờ nổi mà nhảy lên nói: "Đế nữ Tạ Vi Ninh, ta tới khiêu chiến ngươi! Ngươi ức hiếp hạ nhân, áp bách thành dân, làm nhiều việc ác, bỏ mặc trách nhiệm của Đế nữ, quả thực là sự sỉ nhục lớn của Tiên giới! Trời sinh ngươi có mệnh tốt như vậy, nhưng trần đời này có bao nhiêu người vì lời nói hành động của ngươi mà gặp trắc trở! Nếu ngươi đã nói xằng bậy cũng đừng trách ta không khách khí với ngươi, không giữ thể diện cho Tiên Đế!"

Người tới là cảnh giới Kim Tiên, hiển nhiên trước đây đã bị lời bàn tán chọc tức, quả thực trong lòng rất hận Đế nữ.

Người đứng xem hét lớn: "Hay! Nói rất đúng!"

Cũng có người nói: "Ngươi thật sự dám nói à, nếu như ngươi bị tiên quan bắt đi, ai có thể cứu được ngươi chứ? Người nhà của ngươi sẽ thế nào, nên nghĩ kỹ lại đi!"

Kim Tiên kia tức giận nói: "Nhà ta chỉ có một ông lão, ta đã chuẩn bị trước tài sản giao cho lão phụ thân đáng thương. Nếu bọn họ bắt ta đi, đó chính là bọn họ chột dạ! Chẳng phải Tiên quan nên bảo vệ Tiên giới chúng ta, bảo vệ thiên hạ thái bình sao? Nhưng Đế nữ này ngang ngược tàn bạo như thế, làm gì có dáng vẻ của Đế nữ! Tiên giới có nàng ta, có Tiên Đế Tiên quan như vậy, về sau chúng ta còn có một ngày nào tốt đẹp không?"

Mọi người nghe hắn nói rất xúc động, lớn tiếng nói: "Ngươi yên tâm! Nếu ngươi bị bắt đi, để lại một lời nhắn, chúng ta giúp ngươi đưa tới, nhất định cũng sẽ chăm lo cho phụ thân ngươi, tuyệt đối sẽ không để tiên quan giết ông ấy!"

Lần này đã dấy lên ngàn cơn sóng, mọi người lớn tiếng bàn tán, cũng không sợ nữa, liên tiếp trừng mắt chán ghét nhìn Đế nữ.

Phong Thầm đặt ly trà xuống, hắn hờ hững hỏi: "Nói xong rồi?"

Kim Tiên: "Xong rồi!"

Phong Thầm: "Mời."

Tiếng nói vừa dứt, Phù Ngạn liền nhấn vào kết giới bảo vệ phía dưới, ngăn cách người bên trong và bên ngoài, cũng đảm bảo an toàn của người xung quanh. Phàm là võ đài đều sẽ thiết lập thứ này, mọi người cũng không nhiều lời.

Nhưng trong lúc mở kết giới, mọi người rũ mắt nhân tiện liếc nhìn cơ quan, liền nghe trên đài truyền ra một tiếng kêu rên.

Âm thanh đó... hình như không giống của Đế nữ lắm.

Mọi người nhanh chóng ngẩng đầu, liền thấy Đế nữ ra một chưởng, không thấy rõ được gì, trong khoảnh khắc kết giới dâng lên, Kim Tiên ban nãy đã bị đánh văng ra ngoài!

"......?!!"

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Phù Ngạn ngớ người, dưới ánh mắt ra hiệu của Phong Thầm, lại thả kết giới xuống, sau đó hỏi: "Còn, còn có ai không?"

Mọi người nhìn tới nhìn lui, người đứng ở hàng phía trước, lướt qua hàng thứ hai, người xếp thứ hai khẽ cắn răng bước lên.

Sau đó người bị đánh xuống liên tục, Đế nữ ra mấy chiêu còn chưa kịp đếm, trông cũng không biết đối phương làm gì, chỉ nghe tiếng "hự hự" qua lại, người khiêu chiến đã rớt xuống đài.

Loáng cái đã một canh giờ.

Lúc này mọi người mới cảm thấy không thích hợp.

Nàng... nàng ta trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế?

Có người cả kinh kêu lên: "Đế nữ đã thăng đến Kim Tiên!"

Phù Ngạn hừ lạnh: "Điện hạ đã sớm thăng đến Kim Tiên, còn báo danh Đại hội tiên phẩm!"

Người khác: "Đế nữ cũng muốn tham gia Đại hội tiên phẩm?!"

Phù Ngạn: "Sao lại không?"

Người nọ nói: "Đế nữ đã trực tiếp làm Đế nữ rồi, hà tất phải tham gia chứ?"

Phù Ngạn: "Ngươi nghĩ điện hạ bọn ta thế nào? Nàng là loại người đó sao?"

Người khác chỉ thầm nghĩ, sao nàng ta lại không phải? Nhưng sự thật bày ra trước mắt, lại không thể bác bỏ.

Phù Ngạn: "Mấy ngày nay các ngươi bịa đặt bao nhiêu chuyện về điện hạ bọn ta, trong lòng các ngươi còn không biết sao? Tại sao lại nghĩ Đế nữ như hổ báo sài lang? Dù thường ngày nàng... xằng bậy thế nào, cũng không hại thành dân các ngươi tới cửa nát nhà tan? Ngươi nói nàng áp bách các ngươi, nếu không phải có người mắt mù cố ý khiêu khích, chọc điện hạ tức giận, thì người sao lại mắng hắn ta chứ? Còn nữa, nếu thật sự như các ngươi nói, vậy mấy ngày nay điện hạ đã sớm bắt các ngươi lại, sao lại cho các ngươi cơ hội khiêu chiến chứ!"

Mọi người bị nàng nói, lại thấy nàng bảo vệ chủ như vậy, cảm thấy hơi có lý.

Đến lúc này, người muốn tới chiến đã ít đi, cũng có vài người đứng ở một bên xem mà sợ, không dám tiến lên.

Mọi người nhỏ giọng bàn tán.

Rốt cuộc là ai đã truyền Đế nữ tư chất yếu kém, bị kẹt ở Huyền Tiên rất lâu, ai cũng có thể đánh nàng ta vậy?

Đây rõ ràng... căn bản không hề như thế!

Trông điệu bộ này, Kim Tiên nói thăng liền thăng, không kêu lấy một tiếng, còn có thể tùy tiện đánh bất cứ ai vài cái là rớt đài! Nhìn... thế nào cũng không yếu như vậy! Nên nói là năng lực của Tiên Đế Tiên Hậu quá giỏi, Đế nữ vẫn có thể kế thừa một chút, hay nên nói là trước đây Đế nữ lười tu luyện, vừa tu luyện đã bay thẳng tận trời? Thật sự khiến người ta chấn động không thôi.

Phong Thầm nhìn lướt qua nhóm người, đến khi không còn ai bước lên liền nhảy xuống võ đài, nhẹ nhàng đáp xuống.



Những Tiên tu tới hôm nay, đa số đều là người bình thường cùng cảnh giới, không có gì cần để ý.

Có lẽ kẻ đằng sau cũng chỉ muốn dấy lên vài tin đồn, không muốn lộ ra cái gì khác.

Nhưng hôm nay......

Ánh mắt hắn nhìn lên nơi cao, nhìn chung quanh một vòng, rơi xuống mấy chấm nhỏ.

Phong Hành, Giang Nhược Vụ, đang đứng ở vị trí khác nhau nhìn hắn, còn có vài thần thức khác không thể tra rõ, có lẽ cũng là Tiên tu cảnh giới Kim Tiên. Những người tới so chiến ngưng tụ không ít khí thế, trong đó có vài kẻ có lẽ cũng muốn tham gia Đại hội tiên phẩm.

Xem ra, những người này rất để tâm đến Đế nữ.

Đế nữ đứng trên võ đài đến phút cuối, mọi người cảm giác nàng đáng gờm, đạo lý cường giả vi tôn không phải nói chơi, lời đồn tức khắc tiêu tán.

Phong Hành thấy Đế nữ chỉ khinh miệt lướt qua hắn, như không đặt hắn vào mắt, trong lòng không biết vì sao lại không vui sướng như trước kia. Hắn đã từng vô số lần nghĩ đến: Nếu giải trừ hôn ước, không có người làm phiền, hắn sẽ tự tại thế nào, chưa từng nghĩ tới sẽ như bây giờ.

Bị người vứt ra sau đầu thật xa, phảng phất hắn chỉ là một vật trong bàn tay Đế nữ, tùy ý lấy cũng có thể tiện tay vứt bỏ, căn bản không được nàng để ý.

Hôm nay hắn tới, còn muốn giúp đỡ nàng, ít nhất không để nàng xấu mặt trên võ đài, miễn cho thật sự bị người khác đoạt lấy vị trí Đế nữ.

Thấy tình cảnh này, Phong Hành nhắm mắt lại.

Trong đầu không ngừng vang lên lời của phụ mẫu.

......

Trên đường tới bọn ta nghe rất nhiều lời đồn, đều nói đến chuyện của Đế nữ và Ma Tôn kia, nhưng không ai đề cập đến con ta! Chẳng lẽ nó không so nổi với một Ma Tôn hay sao? Hay là nói, lời đồn đó là thật? Hôn ước này vừa giải trừ, chẳng phải người bên ngoài đều sẽ chê cười sao! Con xem dáng vẻ hôm nay của bọn họ ở trong điện, dễ dàng phá vỡ hôn ước, trong lòng trước nay chưa từng xem trọng chúng ta!

Dựa vào đâu? Nếu không phải trận chiến ấy khiến bọn họ bị thương, tu vi rớt một bậc so với Tiên Đế Tiên Hậu, Tiên Đế Tiên Hậu sao sẽ có địa vị như hiện tại?

Mọi thứ tốt đều để một nhà bọn họ chiếm hết, một Tiên Đế một Tiên Hậu một Đế nữ, hiện tại bọn họ đắc ý như thế, còn không phải là dẫm lên chúng ta mà bước lên đấy sao!

Hành Nhất à, từ nhỏ bọn ta bồi dưỡng con, tìm các bảo vật khắp Tứ giới vì con, giúp con vọt đến Tiên Tôn, hiện giờ con đánh thức thần kiếm, trên đời này còn có ai có thể sánh được với con chứ! Chừng nào thì con mới có thể để bọn ta đoạt lại tôn nghiêm nên có đây?

Hắn lại mở mắt, trong mắt hoàn toàn băng giá.

Nếu Tạ Vi Ninh đã làm đến mức này, hắn cũng không cần niệm tình nghĩa lúc nhỏ nữa.

Lúc Giang Nhược Vụ bước xuống lầu, vừa khéo nhìn thấy Phong Hành Tiên Tôn đi ra từ con đường đối diện, mấy ngày nay nàng không gặp hắn, mắt sáng lên, gọi: "Phong Hành tiên..."

Chữ "Tôn" còn chưa nói ra, Phong Hành đã xoay người đi mất.

Nét mặt đó, dường như chưa từng chú ý tới nàng.

Thị nữ bất mãn thầm nói: "Nhìn vị trí Tiên Tôn bước xuống, chẳng lẽ hôm nay ngài ấy cũng tới xem Đế nữ sao? Không phải ngài ấy đã giải trừ hôn ước à, sao có thể như vậy?"

Ánh mắt Giang Nhược Vụ tối dần, ngón tay siết chặt nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

Hôm nay nàng tới, cũng không nhìn kỹ chiêu thức của Đế nữ, tất cả đều là chiêu nhỏ vừa chặn vừa phá, thế mà lại đánh rớt được đám người đó. Đế nữ không còn giống như trước, nàng cũng cần phải tăng cường tu luyện... Cùng là Kim Tiên, Đại hội tiên phẩm, nàng nhất định phải đoạt được hạng nhất.

Như vậy... có lẽ Phong Hành, có lẽ mọi người có thể thấy được nàng.



Ban đêm.

Tạ Vi Ninh tu luyện mệt mỏi, xua tay từ bỏ với mệnh hồn, rời khỏi Thần phủ, tiếp tục đọc những ghi chép mở sẵn trên bàn, muốn tìm độc dược để đổi mới đầu óc.

Nhưng mà nàng tìm tòi, ánh mắt bắt đầu trống rỗng.

Một khắc sau, nàng đột nhiên đứng dậy cầm lấy Thông Lục Nghi, tìm Phong Thầm nói: "Ta... Có một ý nghĩ táo bạo!"

Bên kia Phong Thầm mới vừa bảo Phù Ngạn ra Bất Ngự Môn đón người, nói cách phối màu từ đầu đến chân của Ám Giao Vệ một hồi, nghe nàng nói thế, thuận miệng trả lời: "Là gì?"

Tạ Vi Ninh: "Yêu độc!"

Nàng nói: "Kỳ độc trên người Đế nữ... có thể là yêu độc đấy!"

Phong Thầm sửng sốt, sau đó nhíu mày, hắn suy tư cẩn thận rồi hỏi: "Phỏng đoán này của ngươi đến từ đâu?"

Tạ Vi Ninh nói: "Mấy ngày trước, ta đối luyện một trận với Chử Vũ, nàng ta bị ta ép đến mức sử dụng yêu độc, mới nói cho ta biết."

"Nàng ta sử dụng yêu độc với ngươi?" Sắc mặt Phong Thầm trầm xuống, "Sao bây giờ ngươi mới nói với ta?"

Tạ Vi Ninh: "À mấy ngày nay ta bận tu luyện, nhất thời quên mất..."

Phong Thầm: "Ngươi có bị thương không?"

Hai người đồng thời ngừng nói.

Tiếp đó.

Tạ Vi Ninh ngẩng đầu nhìn trần nhà, xoắn ngón tay: "Không bị thương."

Phong Thầm cứng nhắc hỏi: "Ngươi tu luyện thế nào rồi?"

Hai người lại đồng thời ngừng nói.

"......"

Sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, Tạ Vi Ninh xấu hổ cười nói: "Vẫn... vẫn ổn. Ta cảm thấy vẫn tạm được. Cũng thường tìm thuộc hạ Tu La của ngươi luyện tập."

Lần này lại không đồng thời lên tiếng.

Phong Thầm lạnh nhạt nói: "Ừm."

Tạ Vi Ninh: "Yêu độc kia..."

Phong Thầm nhíu mày hỏi: "Nàng là một bán yêu, sao lại có yêu độc?"

Tạ Vi Ninh thuật lại lời của Chử Vũ cho hắn nghe.

Phong Thầm trầm mặc một lát rồi nói: "Yêu độc, thường là huyết mạch cao cấp mới có. Nàng nói lý do đó, cũng không phải không thể. Suy đoán của ngươi, cũng không phải không có lý."

Yêu độc không giống linh thảo độc thảo độc hoàn có thể tìm được, tra được, dò xét ra được, chúng đến từ trên người Yêu tu. Yêu tu không thể để lộ năng lực với mọi người, sau khi sử dụng sẽ xâm nhập vào thân thể kẻ địch, cũng rất khó lấy ra, huống hồ yêu độc thật sự của mỗi Yêu tu đều khác biệt. Chỉ có thân thể Yêu tu sử dụng yêu độc, mới có công hiệu giải độc.

Hắn dừng một chút: "Nếu trên người Đế nữ là yêu độc, chỉ có thể do Yêu giới ra tay."

Tạ Vi Ninh ngẩn ra: "Nhưng kẻ theo dõi ngươi trước đây lại là Kim Tiên..."

Chẳng lẽ ở Tiên giới có người hợp tác với Yêu giới?

Phong Thầm: "Nhưng Yêu giới mấy trăm năm qua đều có quan hệ tốt với Tứ giới, gồm cả Ma giới."

Nếu không phải Tạ Vi Ninh nói ra yêu độc, chỉ sợ hắn cũng sẽ không nghĩ đến, vẫn chỉ giới hạn trong người Tiên giới.

Bởi vì Yêu giới... quan hệ tốt với Ma giới hơn cả Tiên giới.

Hơn nữa Yêu giới có thanh danh tốt, mấy trăm năm qua truyền khắp Tứ giới, quan hệ giữa Tiên giới và Yêu giới cũng rất tốt.

"Ngươi đừng để lộ việc này ra, ta lập võ đài phá vỡ lời đồn về Đế nữ. Kẻ đằng sau, có lẽ sẽ còn hành động khác. Đến lúc đó xem tiếp."

"Được." Tạ Vi Ninh an ủi, "Nói không chừng là người Tiên giới mượn tay Yêu tu để hành sự, cũng là để phòng ngừa sau khi bị phát hiện tìm tới cửa, che giấu tầm ngắm."

Sắc mặt Phong Thầm nghiêm túc, hắn trầm ngâm một lát, lại nói: "Ngươi bảo Chử Vũ tới đây."

Tạ Vi Ninh: "Hả?"

Phong Thầm: "Ta đích thân gặp nàng ta."

Tạ Vi Ninh do dự nói: "Nhưng không phải nàng ta là nữ nhi của Tam trưởng lão sao? Tam trưởng lão đã đi theo ngươi từ rất sớm, hẳn là nàng ta cũng..."

Nàng tức khắc ngậm miệng, không nói câu tiếp theo, nhận thấy không khí ở bên kia Thông Lục Nghi khác thường, lập tức đồng ý không nhiều lời nữa.

Trước đây Tam trưởng lão có mối quan hệ tốt với hắn, nói như bây giờ chính là đang hoài nghi bọn họ, nếu tình cảm nhiều năm đều là giả dối, nàng nói ra như thế, chẳng phải là cố ý chọc vào chỗ đau của người ta sao?

Nàng thật là... vô cùng ngu dốt! Sao lời nào cũng tùy tiện nói bậy thế!

Trước khi ngắt, Tạ Vi Ninh lại do dự hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ?"

Phong Thầm chợt cười châm chọc một tiếng, nhìn về phía Thông Lục Nghi, chỉ thấp giọng nói: "Không sao. Ngươi đi làm việc đi."

Dứt lời, thuận tay đặt Thông Lục Nghi sang một bên, thân hình khẽ động, ngả lưng ra sau, cả người chìm vào bóng tối bên cửa sổ.

Tạ Vi Ninh đột nhiên không yên tâm.

Sau hồi lâu, Phù Ngạn thấy đã tới giờ, ở ngoài cửa nói: "Điện hạ, nô tỳ vào tắt nến cho người."

Phong Thầm nặng nề lên tiếng.

Hắn lấy lại tinh thần, rũ mắt tình cờ nhìn thoáng qua, đang định cất Thông Lục Nghi liền thấy chấm nhỏ phía trên còn sáng, nhưng khi có tiếng Phù Ngạn đẩy cửa vang lên, điểm sáng bỗng tắt.

Tựa hồ hết thảy đều là ảo giác của hắn.

Phong Thầm kinh ngạc, nhất thời không phản ứng lại, ngồi đờ đẫn tại chỗ một lúc lâu.