Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 18: Vì ngươi kiến tạo Truyền Tống Trận



Tóm tắt

Hắn có hận chúng ta không?

==================================

Nếu Tuyết Mịch không thích, Thời Uyên tất nhiên sẽ không miễn cưỡng, hắn vốn cực kỳ ghét ồn ào, cho dù đám ấu tể kia chơi đùa ở sân của Tuyết Mịch nhưng chỉ cần nằm trong Trần Hư cung thì đều lọt vào thần thức của hắn.

Sợ Tuyết Mịch suốt ngày quanh quẩn không có người cùng tuổi bầu bạn sẽ tịch mịch nên mới cố nhẫn nại, nhưng giờ Tuyết Mịch đã bảo không thích thì hắn cũng rất sẵn lòng đuổi hết những ấu tể đó đi.

Lấy lý do là tiểu Long quân hiện tại đã đủ lớn và phải bắt đầu học một ít thuật pháp, không có thời gian chơi đùa cả ngày nữa.

Đám trưởng bối của những ấu tể kia nghe vậy, tuy bọn họ rất muốn mặt dày tiếp tục đem con cái tộc mình gửi tới, tốt nhất thì để tụi nó đến học ké một miếng dù gì đây cũng chính là khóa học do đích thân Thượng Thần dạy, nhưng suy cho cùng bọn họ vẫn không dám, sợ chọc giận Thượng Thần nên đành từ bỏ.

Chẳng qua là sau khi nhìn thấy Tuyết Mịch đến Ma tộc tìm Cửu Lẫm liền nhịn không được đi gõ đầu mấy đứa con không có chí tiến thủ nhà mình, cùng lúc đến bầu bạn mà sao chỉ có mỗi tên Ma tộc kia là có thể lọt vào mắt tiểu Long quân? Ngay cả một đứa nhỏ mới nở cũng không dỗ được, thật vô dụng!

Những lời Thời Uyên truyền ra bên ngoài kia chỉ là một cái cớ, hắn thân là Thượng Thần, quyết định việc gì hay làm gì không cần phải giải thích cho thiên hạ, nhưng trong tương lai Tuyết Mịch sẽ trở lại Yêu giới, bất kể là ở với hắn hay Yêu Hoàng, về sau không thể tránh khỏi phải đối phó với những ấu tể khác bị đưa tới và hắn không muốn lưu lại vài ba tai họa ngầm không đáng.

Nhưng sau khi tin tức này truyền đến tai Long Thập Thất, Long Thập Thất nháy mắt liền gào to lên bất mãn, nhưng mà hắn lại không dám đến một mình nên đã kéo theo Cổ Khê đến cùng.

Long Thập Thất khí thế hùng hổ đi thẳng một đường tới Trần Hư cung, nhưng khi đến nơi gặp được Thời Uyên thoắt cái liền im re không nói được lời nào.

Mặc dù có hơi rén nhẹ, nhưng nghĩ đến đứa con cưng của mình còn nhỏ như vậy mà đã phải cực khổ tu luyện, hắn dứt khoác kéo Cổ Khê lên đứng trước mình, lấy hết dũng khí mở miệng: " Thời Uyên Thượng Thần, Tuyết Mịch, Tuyết Mịch vẫn còn nhỏ, hơn nữa nhóc con lại không giống với ấu tể Long tộc bình thường khác, không có truyền thừa khiến tu luyện càng thêm khó khăn, hiện tại ngài dạy y tu luyện có phải là quá sớm rồi không? "

Dứt lời, Long Thập Thất nhảy ra trốn sau lưng Cổ Khê và đưa tay véo lưng hắn một cái, ý bảo hắn mau nói gì đó đi, Long Thập Thất sợ lời nói của mình không có trọng lượng không lọt vào tai Thời Uyên.



Cổ Khê không phản ứng với động thái nhỏ đằng sau lưng từ Long Thập Thất, chờ tiên nga rót trà xong rồi lui đi, hắn lúc này mới ngước nhìn Thời Uyên hỏi: " Về việc tu luyện của Tuyết Mịch, Thời Uyên Thượng Thần có an bài gì không? "

Tuy là Cổ Khê đang dò hỏi, nhưng kỳ thực hắn đã có tính toán riêng về việc tu luyện của Tuyết Mịch. Cứ việc Thời Uyên đã thành Thần từ rất lâu và tu vi của hắn cũng đã vượt xa cả bản thân Cổ Khê, nhưng xét cho cùng Tuyết Mịch vẫn thuộc tộc Bạch Long, còn về phần tu luyện, chắc chắn để Cổ Khê hắn tự mình dạy dỗ là tốt nhất.

Nếu Thời Uyên không có kế hoạch hay dự tính cụ thể gì cho Tuyết Mịch, đơn giản muốn giữ nhóc con bên mình chỉ vì thích thú thì thậm chí buộc hắn phải làm trái với ý nguyện của Tuyết Mịch đi nữa, hắn nhất định sẽ đưa Tuyết Mịch đi.

Bây giờ Tuyết Mịch rất dính Thời Uyên, nhưng Long tộc có tuổi thọ cao và Tuyết Mịch vẫn còn rất nhỏ, cái thích nhất thời này chẳng qua là vì quá xa lạ và mờ mịt với thế giới bên ngoài thôi, chờ lúc y lớn hơn một chút, gặp gỡ tiếp xúc với nhiều ngươi hơn, cảm giác ỷ lại này sẽ tự khắc biến mất.

Cổ Khê đã suy nghĩ rất nhiều trước khi đến đây, thậm chí còn dự định vạch mặt xấu ra luôn, dù sao thì Long tộc và Thời Uyên vốn dĩ chỉ là hòa bình ngoài mặt mà thôi.

Không ngờ rằng phản ứng của Thời Uyên nằm ngoài tất cả các khả năng mà hắn đã suy đoán.

" Tạm thời không có an bài, tất cả đều tùy vào Tuyết Mịch. "

Biểu tình của Long Thập Thất trở nên nghi hoặc, Cổ Khê cau mày: " Tùy vào Tuyết Mịch, là có ý gì? " Ai mà không biết Tuyết Mịch thích Thời Uyên đến mức nào chứ, tùy vào Tuyết Mịch, chẳng phải chỉ cần Thời Uyên nói sao thì Tuyết Mịch liền nghe vậy à.

Trái ngược với hai người đang cân nhắc thật kỹ lưỡng, Thời Uyên lại thản nhiên nói tiếp: " Đợi đại hội kết thúc, nếu Tuyết Mịch đi cùng Yêu Hoàng, thì mọi chuyện của y sau này an bài thế nào không liên quan gì đến ta. "

Long Thập Thất không kìm được hỏi: " Vậy nếu y nằng nặc muốn đi cùng ngài thì sao? Ngài định làm gì? Đưa y đến Khải Dương, từ đó cắt đứt liên lạc với Long tộc? "

Thời Uyên: " Nếu y muốn đi cùng ta, ta sẽ đưa y đến Thánh Linh học viện, thánh viện đệ nhất Tam giới và y có thể chọn được các công pháp mà mình thích cũng như là phù hợp với mình. "

Hai người nghe được lời này của Thời Uyên đều ngây ngẩn cả ra, vẻ mặt vốn đang oán hận của Long Thập Thất nhất thời đờ ra, bởi vì đệ nhất thánh viện trong Tam giới không phải ở Thiên giới mà là ở Yêu tộc, không chỉ vậy mà còn nằm ở trong Triều Thánh Thành, nguồn gốc của cái tên Triều Thánh Thành này cũng là bắt nguồn từ Thánh Linh học viện.

Càng quan trọng hơn, Triều Thánh Thành là kinh đô của Yêu tộc, nơi đây không chỉ có Thánh Linh Học Viện mà còn có Yêu Thần Điện, tức là cung điện của Yêu Hoàng. Nếu Thời Uyên đã an bài mọi thứ như thế này, vậy chẳng khác nào đưa Tuyết Mịch về bên người Yêu Hoàng chứ?

Long Thập Thất tự hỏi trong đầu, nhưng miệng lại theo bản năng nói ra.

Thời Uyên ngữ khí khá tùy ý đáp: " Cùng lắm thì làm một cái Truyền Tống Trận. "

Lời này vừa dứt, ngay cả Cổ Khê cũng chỉ có thể trầm mặc, lời nói của Thời Uyên nghe có vẻ nhẹ nhàng không có gì to tát thế thôi chứ thật ra để kiến tạo một cái Truyền Tống Trận nối liền hai đại lục lại cũng tương đối tốn nhiều công lực.

Khải Dương đại lục và Triều Thánh Thành cách nhau khá xa, cần phải vượt qua vùng biển U Minh, đi phi thuyền nhanh thì mất ba tháng, chậm thì mất đến nửa năm

Bởi vì Thời Uyên cùng Long tộc quan hệ rất phức tạp, cho dù không kết thù và ngoài mặt vẫn hòa bình nhưng thực chất lại không mấy tốt đẹp nên mấy vạn năm qua, nếu không sự tình gì thì hầu như không hề lui tới địa bàn của nhau, huống chi giờ hắn lại muốn kiến tạo một cái Truyền Tống Trận nối liền hai đại lục này lại.

Nhưng nếu Thời Uyên thực sự tính toán như vậy, bất kể là vì Tuyết Mịch, hay vì mối liên hệ giữa hai đại lục, bọn họ quả thật là không thể cự tuyệt được.

Ban đầu, Khải Dương lục địa là một vùng đất bị đày ải, nơi mà sát khí hoành hành, hung thú khắp chốn, so với Xích Hoang ngày nay còn thậm tệ hơn, không một ai muốn đặt chân đến đó, thế mà Thời Uyên lại lớn lên trên một vùng đất bị đày ải như vậy.



Khác với những Long tộc được trời ưu ái, yên ổn ngủ một giấc là có thể phi thăng thành Tiên, về phần thành Thần thì chỉ cần thuận theo tự nhiên, có cơ duyên liền nỗ lực một chút, còn các mặt khác hoàn toàn là tùy duyên.

Nhưng Thời Uyên lại không như họ, hắn phải dùng hết sức lực để sống sót, kể từ lúc phá vỏ đến khi thành Thần, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu kiếp nạn, chẳng thua kém gì Nhân tộc khi lịch kiếp thành Thần.

Rất nhiều người cho rằng Thời Uyên sau khi thành Thần sẽ không trở về Yêu tộc, bởi vì hắn không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ người trong tộc, rất có thể sẽ an cư lạc nghiệp ở trên Thiên giới.

Chỉ không ngờ, Thời Uyên trở thành Thần xong lại trở về Yêu tộc, lại còn về Khải Dương lục địa nơi đày ải mà hắn đã lớn lên. Hắn dùng sức mạnh của mình trấn áp và xua đuổi hết sát khí, cuối cùng đã biến toàn bộ Khải Dương lục địa trở thành vòng lãnh địa của riêng mình.

Khi sát khí bị tiêu trừ, thế nhân mới biết vùng đất đày ải này vô cùng dồi dào, vật tư rải rác khắp nơi dào khiến nhiều tu sĩ đỏ mắt ghen tị không thôi, thế là ngày càng có nhiều người đến, mậu dịch (*) cũng theo đó mà phát triển.

(*) Mậu dịch: Hàng hóa kinh doanh, thương mại.

Khải Dương lục địa nằm trong Yêu tộc, nhưng nó là khu vực biên giới của Yêu tộc, giáp với Ma tộc và Nhân tộc, có thể nói rằng vì vị trí sát biên giới này nên nó đã trở thành nơi đày ải, và cũng chính vì vị trí sát biên giới này mà giờ đây nó đã trở thành lục địa giàu có bậc nhất Yêu tộc.

Do mối quan hệ giữa Thời Uyên và Long tộc, thậm chí là toàn bộ Yêu tộc, mặc dù không có lệnh cấm qua lại giữa hai đại lục này nhưng cũng không có ai dám tự thiết lập Truyền Tống Trận, mọi công việc buôn bán đều do đi bằng phi thuyền.

Có thể tưởng tượng được, một khi Truyền Tống Trận được thiết lập, Triều Thánh Thành nối tiếp với Khải Dương đại lục tạo thành trung tâm thành lớn, hai bên sẽ có lợi biết bao.

Thời điểm hai người rời đi, Long Thập Thất vẫn chưa hoàn hồn, mãi đến khi rời khỏi Trần Hư cung, hắn mới hạ giọng hỏi Cổ Khê: " Ngươi cảm thấy những gì Thời Uyên nói là thật sao? Nhưng lỡ hắn lừa gạt chúng ta, nếu lúc đó hắn thật sự mang Tuyết Mịch về Khải Dương, sợ là cả Yêu Hoàng cũng không đến đòi người được. "

Rõ ràng, chỉ riêng binh lực của Khải Dương lục địa cũng đủ chống lại với binh lực của Triều Thánh Thành dưới trướng Yêu Hoàng, chưa kể bọn họ không biết tu vi của Thời Uyên hiện đã đạt đến trình độ nào, liệu đã ngang bằng với Yêu Hoàng rồi hay chưa. Mà nếu thật sự có đánh, ai thắng ai thua cũng thật khó nói, hơn hết là Yêu Hoàng cũng không thể huy động toàn bộ Yêu tộc chỉ để tranh giành quyền nuôi rồng nhỏ.

Đối với Thời Uyên, trong lòng Cổ Khế vẫn luôn kính nể hắn, huống chi lời nói của Thượng Thần, ắt rằng sẽ không phải nói xuông: " Đừng nói bậy, nếu Thời Uyên Thượng Thần đã nói như vậy, hiển nhiên hắn sẽ không gạt ngươi. "

Long Thập Thất khịt mũi hai tiếng, nhưng không có phản bác, mãi đến khi sắp đến Yêu Thần điện, hắn mới hỏi lại: " Lão Cổ, ngươi nói xem, hắn thật sự không hận chúng ta sao? "

Bước chân Cổ Khê hơi khựng lại, nếu hoán đổi vị trí, nếu là hắn là Thời Uyên, hắn nhất định sẽ rất hận Long tộc, nhưng Thời Uyên từ đầu đến cuối đều giống như không hận, không oán, cũng không thù.

Thế nên hắn không thể trả lời Long Thập Thất, bởi vì hắn không biết, bởi vì hắn không phải Thời Uyên.

Hai ngày trước luôn có đám người kề bên lao nhao ồn ào, Tuyết Mịch vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, y còn quá nhỏ, khi ăn quá nhiều linh quả thì buột phải ngủ để hấp thu tiêu hóa.

Bây giờ Thời Uyên đã đuổi hết đám người kia đi, toàn bộ Trần Hư cung lại chìm vào yên tĩnh, khiến y rốt cuộc cũng có thể thoải mái chợp mắt ngủ trưa.

Khi tỉnh dậy, câu đầu tiên Tuyết Mịch nói là hỏi Lạc Linh xem hôm nay Thời Uyên có khách không, nếu có thì y không thể quấy rầy, còn nếu không thì y có thể đến dính lấy Thời Uyên.

Nghe Lạc Linh bảo rằng Cổ Khê Thượng Thần và Tư Vũ Long quân có đến nhưng đã rời đi, Tuyết Mịch vội vàng mang giày vào, lần theo mùi mà chạy như bay đến tẩm điện của Thời Uyên.

Chỉ là sau khi chạy tới trước cửa tẩm điện, Tuyết Mịch không hiểu sao cảm thấy khí tức xung quanh Thời Uyên hôm nay có chút kỳ quái, làm y theo bản năng không dám lỗ mãng xông vào như trước.



Thay vào đó, y cẩn thận đẩy cửa ra, lon ton đến gần, ngập ngừng trèo lên người Thời Uyên, sau khi xác định rằng Thời Uyên không có ý định đuổi y đi, y mới yên tâm đặt mông ngồi xuống đùi hắn.

Thời Uyên lật trang sách xem, không để ý tới Tuyết Mịch đã bò vào lòng ngực hắn ngồi.

Tuyết Mịch ngồi trên đùi hắn, đung đưa đôi chân ngắn ngủn, nhìn cuốn sách Thời Uyên cầm trên tay, tuy y đã biết rất nhiều chữ nhưng khi chúng ghép lại với nhau có nhiều từ y đọc không hiểu, cho nên y đọc sách không hiểu gì hết chơn, đành phải ngẩng đầu lên nhìn Thời Uyên nhưng Thời Uyên lại không để ý tới y.

Tuyết Mịch cúi đầu suy tư một hồi, rồi lại ngẩng lên nhìn Thời Uyên: " Uyên Uyên? "

Thời Uyên ừ một tiếng, tiếp tục lật sang trang khác mà vẫn không nhìn y.

Tuyết Mịch dùng chân đạp lên ghế, thay đổi tư thế ngồi trên người Thời Uyên, mặt đối mặt ngồi trên đùi hắn, Thời Uyên lúc này mới cúi đầu, vô biểu tình nhìn y ngọ nguậy.

Cho đến khi Tuyết Mịch an ổn ngồi xuống một lần nữa, y nắm lấy lọn tóc dài xõa trên ngực Thời Uyên, sau đó ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của hắn, tức khắc hai mắt y liền cong thành một vòng, miệng còn chưa kịp nói đã nở ra nụ cười thật tươi.

Đôi mắt to tròn cong cong thành hình bán nguyệt, không biết có phải vì trên mặt nhiều thịt quá hay không, khi y cười liền xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ đối xứng hai bên má, trông vô cùng ngây ngô đáng yêu, không chút ưu tư, dường như có thể quét đi hết thảy mọi muộn phiền.

Trọng lượng cùng độ ấm trong lồng ngực có lẽ thật sự có thể xua tan đi cái lạnh lẽo giá rét trong tẩm điện rộng lớn này, đối mặt với nụ cười không hề che giấu kia, băng sương trên người Thời Uyên lập tức từ từ tan đi, khóe môi cũng dần gợi lên một ý cười nhẹ...