Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 6: Bạn mới



Tóm tắt

Lần đầu ra ngoài chơi.

==================================

Sau khi ăn hết một bát cháo sữa, Lạc Linh cẩn thận lau miệng cho Tuyết Mịch, đặt một đĩa hạt thông bên cạnh Tuyết Mịch, Tuyết Mịch ngày càng lớn, lượng thức ăn tiêu thụ hàng ngày của y cũng tăng lên, chỉ một quả Bích Linh là không đủ.

Thông thường, Tuyết Mịch có thể ăn một ít thịt linh thú kể từ ngày vỡ vỏ, nhưng Thần quân nói rằng xương cốt của Tuyết Mịch rất yếu, ăn một ít thịt linh thú có tạp chất không tốt cho y, vì vậy tốt nhất là nên ăn một ít linh quả của thiên địa để tạo nền tảng tốt cho y trước đã.

Đừng nhìn vẻ ngoài thờ ơ của Thời Uyên đối với Tuyết Mịch mà lầm tưởng, Lạc Linh biết thật ra Thần quân rất thích Tuyết Mịch. Trong kho không có quá nhiều Bích Linh quả, nên Thần quân đã không hề ngần ngại trao đổi những pháp bảo mà ngài ấy đã luyện chế ra với các vị Thần Tiên khác.

Long tộc luôn là tộc giàu có nhất trong Yêu tộc, khoan nói đến những Long quân đã tu luyện đến vị trí của Thần, khối tài sản khổng lồ mà gia tộc họ tích lũy được trong hàng vạn năm có thể khiến cả Thiên Đế trên Thiên giới cũng phải đỏ mắt ghen tị, vì thế nên Thần quân sẽ không bao giờ dễ dàng bán đi những vật phẩm do tự tay mình luyện chế ra, ngay cả khi nó là một vật phẩm bị lỗi trong quá trình luyện chế.

Tam giới không ai là không biết, tam nghiệp chân hoả của Thượng Thần Thời Uyên có thể thiêu đốt tam thể nghiệp chướng, dùng tam nghiệp chân hỏa luyện chế ra pháp khí càng thêm hoàn mỹ, gần như có thể dung hợp với căn nguyên của bản thân.

Trong những năm đầu tiên, khi Thần quan còn chưa trở thành Thần, ngài ấy đã dùng các pháp khí tự luyện chế ra để đổi lấy một số tài nguyên tu luyện, vì vậy trong Tam giới vẫn còn lưu truyền một số pháp khí do Thần quân luyện chế ra. Nhưng sau đó, trừ khi hảo bằng hữu thân thiết nhờ vả, hoặc là có người đem bảo vật dâng lên khiến Thần quân động tâm thì ngài ấy hầu như không còn luyện chế pháp khí nữa.

Cho nên lần này Thần quân đổi pháp khí do mình luyện chế để lấy Bích Linh quả, đừng nói những người khác trong Tam giới, đến cả Thiên Đế cũng có chút ngo ngoe rục rịch muốn mở Quỳnh Bích Ngọc Lâm Viên ra hái quả...

Ngoài ra, vị Thượng Thần luôn lạnh lùng và không thích giao du với người khác, lần này lại chủ động gửi thư bái thiếp (*) Lăng Du Thượng Thần hồi Tiên cung.

(*) Bái thiếp: thăm hỏi.

Vị Lăng Du này đến từ Xích Hoang, địa hình Xích Hoang hiểm trở, các loại chướng khí tràn lan, là nơi nổi tiếng hoang vu trong mắt Tam giới, nhưng cũng bởi vậy mà người của tứ tộc nếu thực lực không đủ mạnh mẽ sẽ không dám đặt chân tới đây.

Càng ít tu sĩ đặt chân đến, thiên tài địa bảo ở Xích Hoang mới có thể tùy tiện sinh trưởng, linh thú và yêu thú ở khu vực này nhiều vô số kể, trong đó Vân Hương lộc (*) là hiếm nhất, bởi vì nó là một trong số ít loài linh thú mà trong cả da thịt đến cốt nhục đều không lẫn một chút tạp chất nào.



(*) Lộc: hươu, nai.

Mặc dù con linh thú này không phải chỉ có ở mỗi Xích Hoang, nhưng Vân Hương lộc lớn lên từ Xích Hoang là có chất lượng tốt nhất.

Bản thân Thời Uyên không quan tâm nhiều đến đồ ăn thức uống, long thể cường tráng, hắn yêu thích nhất là linh thú có tinh huyết thuần hậu, thậm chí là có tí dữ dội, tuy rằng Vân Hương lộc rất thuần túy nhưng lại quá mức ôn hòa, nó không trong thực đơn của hắn, cũng vì thế mà hiện tại hắn không có bất cứ chiếc sừng nào của nó.

Lại qua một thời gian nữa, Tuyết Mịch sẽ có thể ăn một ít thịt linh thú, Vân Hương lộc này tự nhiên là lựa chọn tốt nhất, cho nên Thời Uyên chỉ có thể đích thân đi một chuyến, Lăng Du Thượng Thần xuất thần từ Xích Hoang, ắt hẳn là trong kho trữ rất nhiều loài linh thú này.

Tuyết Mịch đương nhiên không biết những chuyện này, mỗi ngày Lạc Linh cho cái gì thì y liền ăn cái đó, dạy y cái gì y liền học cái đó, y hiện tại chỉ cần ăn uống chơi bời, vui vui vẻ vẻ mà lớn lên.

Ăn liên tiếp hai hạt thông, Tuyết Mịch thấy Lạc Linh vẫn chưa quay lại, nên y liền ăn sạch hết đĩa hạt thông ở trên bàn đá, sau đó lau nước trái cây dính trên mặt, rồi đứng dậy định đi gặp Thời Uyên xem hắn có đang rảnh không.

Sau sự trở lại của các vị Thần, Thời Uyên mấy ngày nay có hơi bận rộn, khi những người khác đến bái kiến hắn, dù hắn không muốn giao du với họ thì vẫn phải ra xã giao vài tiếng.

Lúc Thời Uyên gặp khách, Tuyết Mịch đều sẽ ngoan ngoãn không quấy rầy hắn, hồi sáng y có nghe Lạc Linh nói rằng hôm nay có một vị Thần nào đó từ biển đến, nàng còn nói là người này đã cùng luyện tập với Thời Uyên trong vài năm đầu tiên, quan hệ thực không tồi, y cũng không biết người đó đã về chưa.

Tuyết Mịch nhỏ giọng lầm bầm đứng lên, sửa sang lại quần áo, rồi sờ sờ lên cái trán trơn bóng xem coi cặp sừng đã được giấu kỹ đi chưa, vừa định bước đi thì liền nghe thấy âm thanh phát ra từ bên ngoài bức tường thành, đây là lần đầu tiên y nghe thấy có âm thanh từ bên ngoài truyền đến, y tức khắc ngừng việc tìm kiếm Thời Uyên, trong lòng tràn ngập tò mò dựa vào tường để nhìn ra ngoài.

Ngoài tường thành là hai thiếu niên đang giằng co, một trong số đó có ngũ quan hơi sắc bén, khẽ cau mày nói chuyện với một thiếu niên khác thấp hơn bên cạnh.

Thiếu niên thấp hơn có khuôn mặt ôn hòa và thanh tú hơn một chút, nhưng biểu tình lại có vẻ co rúm lại, tựa hồ có chút sợ hãi, lắc đầu như thể đang cự tuyệt điều gì đó.

Động tĩnh trèo lên của Tuyết Mịch trước tiên bị thiếu niên trông sắc bén phát hiện, đưa tay đem thiếu niên thấp bé kéo về phía sau mình, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn lên, khi thấy y chỉ là một đứa trẻ, sắc mặt mới thả lỏng đi một tí, nhưng vẫn như cũ tràn đầy phòng bị nhìn chằm chằm y.

Tuyết Mịch nghiêng đầu, từ mép tường tò mò nhìn bọn họ: " Các ngươi đang làm gì dợ? "

Nhìn thấy đứa trẻ phía trên, thiếu niên thấp bé trốn ở phía sau thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy câu hỏi của đứa trẻ, nó vội vàng nói: " Không, không có việc gì, chúng ta chỉ là đi ngang qua, lập tức sẽ rời khỏi. "

Thiếu niên sắc bén nhìn thấy được vẻ trong sáng và ngây thơ của đứa trẻ đang bám trên tường, chỉ cần liếc qua là có thể nhìn ra được sự tò mò đơn thuần trong đôi mắt trong veo của y, ánh mắt nhóc đảo quanh, như thể đang tính toán cái gì đó, mở miệng hỏi Tuyết Mịch: " Ngươi là ai? "

Tuyết Mịch chống tay lên mép tường, chống cằm lên mu bàn tay, lắc đầu nhìn bọn họ: " Ta là Tuyết Mịch. "

Thiếu niên liếc mắt nhìn bức tường thành rồi hỏi tiếp: " Ngươi là người của Trần Hư cung? "

Tuyết Mịch tuy chưa từng ra ngoài, nhưng y cũng biết tên nơi mình đang ở, nên gật đầu hỏi: " Còn các ngươi thì sao? "

Thiếu niên đáp: " Ta là Tùng Khê, còn hắn là Cảnh Hoán. "

Tùng Khê nói xong thì dừng lại một chút, sau đó tùy ý nói: " Ngươi có muốn ra ngoài đi chơi với chúng ta không? "

Nghe được lời mời của Tùng Khê, Cảnh Hoán ở phía sau kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng không đợi hắn lên tiếng, Tùng Khê đã dùng sức nhéo nhéo tay hắn. Cảnh Hoán mặc dù không rõ kế hoạch của Tùng Khê là gì, nhưng hắn vẫn rất thành thật ngậm miệng không hé răng nửa lời.

Nghe nói được ra ngoài đi chơi, hai mắt Tuyết Mịch sáng rực lên, y còn chưa nhìn thấy hết thế giới bên ngoài, có chút tò mò, có chút mong đợi, nhưng cũng có chút sợ hãi, nên liền do dự không biết phải làm sao.



Do ánh mắt của y biểu hiện quá mức rõ ràng, Tùng Khê liếc mắt một cái liền có thể đoán được y đang suy nghĩ cái gì, hắn tiếp tục nói: " Ngươi hẳn là biết đại hội Phong Thần đi, cởi bỏ Tiên cốt để hóa thành Thần, đấy là sự kiện trọng đại của Tam giới và từ đó Tam giới cũng có thêm được một vị Thần quân nên ở Thiên cung hiện tại đang vô cùng náo nhiệt, loại thịnh hội này không biết khi nào mới được tổ chức lại. Nếu giờ không tận dụng cơ hội để đi xem thì thật đáng tiếc, ngươi có muốn đi xem với tụi ta không? "

Tuyết Mịch nghe vậy liền động tâm, tuy rằng được ở bên cạnh Thời Uyên khiến y rất vui vẻ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự tò mò của y đối với thế giới bên ngoài, nghĩ nghĩ một chút, Tuyết Mịch nói: " Vậy ngươi đợi ta được không, ta muốn đi hỏi Uyên Uyên trước đã. "

Tùng Khê không biết Uyên Uyên là ai, còn tưởng đó là tiểu tiên đồng chăm sóc y trong cung chưởng sự, liền nói: " Vậy thì nhanh lên, nếu đợi lâu thì chúng ta sẽ lập tức rời đi đấy. "

Tuyết Mịch đáp ứng, nhanh chóng bay xuống tường thành và chạy về phía sân của Thời Uyên.

Thấy bóng dáng đứa trẻ đã khuất xa, Cảnh Hoán lúc này mới túm lấy Tùng Khê hỏi: " Ngươi đang làm cái gì vậy? Chúng ta cũng không phải là đang đi chơi, ngươi còn muốn mang thêm một đứa nữa? "

Tùng Khê giơ ngón trỏ lên, gõ nhẹ lên trán Cảnh Hoán: " Đây là nơi nào? "

Cảnh Hoán xoa xoa cái trán bị búng, ngu ngơ trả lời: " Trần Hư cung, sao vậy? "

Tùng Khê: " Chủ nhân của Trần Hư cung chính là một vị Long quân Thượng Thần, hãy nghĩ xem, nếu chúng ta không may bị lộ hoặc bị bắt, thì còn có một tiểu tiên đồng của Trần Hư cung ra giúp chúng ta, như vậy hình phạt của chúng ta nhất định sẽ nhẹ hơn được một ít, Long tộc nổi tiếng đặc biệt bênh vực người của mình, cho nên vị Thượng Thần kia vô luận như thế nào cũng sẽ bảo vệ tiểu tiên đồng trong cung mình rồi. "

Cảnh Hoán có chút không xác định nhìn hắn: " Chắc không? "

Vị kia chính là Thượng Thần a, làm sao lại đi lo chuyện của một tiểu tiên đồng được.

Tùng Khê thực sự không biết liệu điều đó có xảy ra hay không, nhưng cũng không thể trách bọn họ được, nhiều người thì nhiều trách nhiệm, ai kêu là do tên tiểu tiên đồng kia tự đâm đầu vào bọn họ làm gì. Cả hắn và Cảnh Hoán đều là người ở Tiên giới, thật vất vả thừa dịp đại hội Phong Thần để theo dõi mọi người, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, không ai có thể bảo vệ bọn họ.

Hoàn toàn không biết mình đang bị người ta tính kế, Tuyết Mịch háo hức chạy về phía Thời Uyên với đôi chân ngắn ngủn, khi thấy rằng trong sảnh không có khách, y liền bổ nhào vào lòng hắn: " Uyên Uyên! "

Thời Uyên ừ một tiếng, không nhìn y, hắn tùy tiện rót cho mình một chén trà, động tác của hắn mang theo làn gió nhẹ khẽ lướt qua lọn tóc rối bù trên trán do vừa mới chạy nhanh của Tuyết Mịch.

Tuyết Mịch đầy mong chờ nhìn hắn, nói: " Ta có thể đi ra ngoài chơi không? "

Lúc này, ánh mắt Thời Uyên mới nhẹ nhàng đặt lên người y: " Muốn đi chơi? "

Thấy Tuyết Mịch gật đầu, Thời Uyên nhấp một ngụm trà rồi đáp: " Vậy thì đi đi. "

Được hắn đồng ý, Tuyết Mịch liền lật đật quay người chạy ra ngoài, sợ hai người bạn mới quen sẽ đợi lâu.

Chờ đến khi Tuyết Mịch chạy đi khỏi, một gợn sóng lóe lên trước mặt Thời Uyên, cảnh tượng xuất hiện giữa không trung là bóng dáng của hai thiếu niên đó, và cuộc trò chuyện giữa hai người cũng ngay lập tức rơi vào tai Thời Uyên.

Lạc Linh không biết đã bước vào từ lúc nào, nghe thấy vậy liền vô cùng tức giận, quay người muốn đuổi theo đưa tiểu Long quân trở về, sau đó cho hai tên tiểu tử ngu dốt không biết trời cao đất dày ngoài cung một trận giáo huấn, nhưng lại bị Thời Uyên ngăn lại.

Lạc Linh lo lắng: " Vậy tiểu Long quân... "

Thời Uyên: " Ngươi có thể dạy y đi đường, dạy y thuật pháp, nhưng lại không thể dạy y cách nhìn rõ lòng người, giao du với loại bằng hữu như thế nào, đó đều là việc của y. "



Lạc Linh muốn nói rằng tiểu Long quân còn rất nhỏ, có một số chuyện không cần phải vội vàng, khi ngài ấy dần dần trưởng thành, có một số việc không cần dạy vẫn sẽ học được, nhưng thấy rằng Thần quân chủ ý đã định, Lạc Linh cũng không dám nhiều lời. Thôi vậy, dù sao Thần quân nhất định sẽ không để tiểu Long quân nhà mình bị thiệt.

Trước khi trèo lên tường thanh lần nữa, Tuyết Mịch đưa tay sờ trán để chắc chắn rằng sừng rồng trên đó đã được giấu kỹ rồi mới nhảy khỏi tường thành.

Sau khi đứng ngang hàng với hai người bên dưới, Tuyết Mịch nhận ra rằng mình chỉ cao bằng Cảnh Hoán và thấp hơn Tùng Khê một chút.

Đây là lần đầu tiên Tuyết Mịch tiếp xúc với những người xấp xỉ mình, nên y không biết cách giao tiếp như thế nào, cũng không biết phải nói gì mới tốt.

May mắn là hai người kia đang rất gấp gáp, vì thế liền bỏ qua luôn đoạn giao tiếp có phần gượng gạo để tiết kiệm thời gian, trực tiếp kéo Tuyết Mịch rời đi.

Tuyết Mịch tò mò hỏi: " Chúng ta đi chơi ở đâu thế? "

Tùng Khê quay đầu nhìn y: " Ngươi biết Ngọc Lâm Viên không? "

Tuyết Mịch lắc đầu: " Không biết. "

Tùng Khê: " Hiện tại chúng ta đi Ngọc Lâm Viên, đó là một cái đại hoa viên, bên trong có rất nhiều bảo bối mà ngươi chưa từng thấy qua. "

Tuyết Mịch lập tức vỗ tay hoan hô, thật ra y đối với cái gọi là bảo bối cũng không có hứng thú lắm, y còn chưa xem hết đống bảo bối trong Trần Hư cung, cho nên cũng không để ý tới bảo bối bên ngoài, y chỉ đơn giản muốn xem thế giới bên ngoài như thế nào thôi.

==================================

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~