Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 6: Trùng Trăm Chân



Chuyển ngữ: Trầm Yên

.................................................

Hề Cô Hành đã đạt tới Hóa Thần Cảnh, Đoản Cảnh Kiếm xuất thần nhập hóa, thoáng cái tỏa ra kiếm ý nghiêm nghị.

Mục Trích chỉ cảm thấy hàn quang chợt lóe trước mắt, một tiếng hét thảm chợt vang vọng bên tai.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Cố Dung lại lần nữa chém ra một luồng linh lực, túm thẳng một nhúm sương đen trộn lẫn tơ đỏ từ trong thân thể hắn ra.

Sương đen vặn vẹo rít gào trong không trung, liều mạng giãy giụa muốn chạy trốn, lại bị linh lực của Thẩm Cố Dung bóp chặt.

Thẩm Cố Dung nhìn thấy quỷ tu dữ tợn kia, đồng tử điên cuồng run rẩy, hận không thể kéo băng tiêu xuống làm một người mù chân chính.

Y lặng lẽ run run, lẩm bẩm: "Sư huynh, sư sư sư, shhh, sư huynh......."

Hề Cô Hành mất kiên nhẫn nói: "Câm miệng!"

Hề Cô Hành lưu loát thu lại trường kiếm, vứt ra một chiếc bình lưu ly trong suốt, thu Dịch Quỷ trên không trung vào bình.

Mục Trích vẫn chưa bình tĩnh từ kinh hồn, cả người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Hắn nằm thẳng đơ dưới đất, mờ mịt nhìn Hề Cô Hành, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Thẩm Cố Dung.

Sắc mặt Thẩm Cố Dung trắng bệch, mất sức rũ tay xuống, tay áo rộng phết đất, thân hình lung lay sắp đổ, tựa như sẽ ngã xuống trong nháy mắt —— cũng không biết do sợ hãi hay bị thương.

Hề Cô Hành thu Dịch Quỷ vào tay áo, rũ mắt lạnh nhạt liếc Mục Trích một cái.

Vết bớt giữa lông mày Mục Trích đã trở về dáng vẻ nguyên bản, Hề Cô Hành thờ ơ lạnh nhạt, cuối cùng cũng hiểu vì sao Thẩm Phụng Tuyết lại đối xử với hắn đặc biệt như vậy.

Xem ra người này cũng không bình thường.

Mục Trích nhũn người, lảo đảo đứng lên, lúng ta lúng túng nói: "Chưởng giáo......"

Hề Cô Hành quét mắt qua Mục Trích, nhíu mày nói: "Đến Bạch Thương Sơn tìm Lâu sư bá của ngươi, để hắn kiểm tra cho ngươi một lượt, xem rốt cuộc ngươi bị thứ gì bám vào."

Mục Trích sắc mặt tái nhợt, nhìn về phía Thẩm Cố Dung.

Hề Cô Hành nhìn Thẩm Cố Dung đứng ngồi không yên, trực tiếp vung tay áo ném Mục Trích ra khỏi Phiếm Giáng Cư.

Mục Trích vừa rời đi, Thẩm Cố Dung không tiếp tục chịu đựng nữa, hộc một ngụm máu ra, cơ thể lảo đảo ngã lên giường trúc.

Tóc bạc rũ xuống vai, xõa tung trên giường.

"Uỵch" một tiếng, suýt nữa đụng đầu.

Y thở hổn hển đầy khó khăn, trong miệng tràn ngập vị máu, ánh mắt hơi tan rã.

Thẩm Cố Dung quen được nuông chiều, ngày thường ngay cả chút vết thương nhỏ cũng không có, từ bé đến lớn nào từng chịu qua đau đớn như vậy, y đau đến mức trong mắt toàn hơi nước, rưng rưng trong hốc mắt, lông mi nhẹ chớp, suýt nữa rơi nước mắt.

Hề Cô Hành cúi đầu nhìn y, túm chặt tay Thẩm Cố Dung, đưa vào linh mạch y một luồng linh lực lạnh lẽo.

Linh mạch là mệnh môn của tu sĩ, người bình thường đều không để người khác dễ dàng đụng vào, Thẩm Cố Dung bị túm tay chợt cứng đờ, theo bản năng lùi về sau.

Hề Cô Hành không kiên nhẫn nói: "Đừng nhúc nhích, muốn chết à?"

Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất tại truyenyy.vip

Thẩm Cố Dung đành phải ép buộc bản thân thả lỏng, mặc cho Hề Cô Hành vận chuyển linh lực cho mình.

Thẩm Cố Dung nhìn hắn đến thất thần, đầu óc có chút mơ màng, vì không có sức lực mà giọng nói hệt như đang mềm mại làm nũng:

"Huynh đỡ ta một cái sẽ chết sao?"

Hề Cô Hành lãnh khốc vô tình nói: "Ngã chết cũng do đệ xứng đáng. Bớt nói nhảm đi, ta không phải sư tôn, không bị khuất phục bởi chiêu làm nũng này của đệ đâu."

Thẩm Cố Dung: "......."

Cút, ngươi con mẹ nó mới làm nũng ý.

Thẩm Cố Dung há miệng mắng hắn: "Chưởng....."

Hề Cô Hành ngắt lời y: "Thẩm Thập Nhất, còn gọi ta là Chưởng giáo nữa ta sẽ thu tay, đệ chờ đau đến chết đi."

Thẩm Cố Dung lập tức sửa miệng: "Sư huynh."

Hề Cô Hành: "......."

Thứ không có tiền đồ.

Linh lực của Hề Cô Hành tựa như cái động không đáy, mênh mông cuồn cuộn tràn vào linh mạch tổn thương chồng chất của Thẩm Cố Dung, từng chút chữa khỏi vết thương đã nứt toạc lần nữa.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Thẩm Cố Dung cảm thấy mình có thể ngủ thêm một giấc, Hề Cô Hành mới thu tay về.

Thẩm Cố Dung đau nên cứ rì rầm, trong hai mắt ngập hơi nước.

Hề Cô Hành liếc y một cái, không kiên nhẫn mà nói: "Nhắm mắt."

Thẩm Cố Dung hàm hồ "Sao?" một tiếng.

Hề Cô Hành: "Chậc."

Hắn đại khái không nhìn nổi trạng thái tỏ vẻ đáng thương này của Thẩm Cố Dung, đơn giản mắt không thấy tâm ắt tịnh, cầm áo khoác bên cạnh ném thẳng lên mặt Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung: "......."

Lúc trước Thẩm Phụng Tuyết nên đánh chết tên thiên sát Hề Cô Hành này đi mới đúng.

Hề Cô Hành 'hừ' một tiếng: "Thương thế của đệ nghiêm trọng hơn ta tưởng tượng nhiều, thuốc của Nhàn Vân Thành không đủ dùng, nếu không muốn chết thì đệ vẫn nên chọn thời gian nào đó tự mình tới Nhàn Vân Thành một chuyến đi."

Thẩm Cố Dung đang xốc lên áo khoác che mặt, tay chân y rụng rời, lay một lúc lâu vẫn không thể kéo áo ra, đành tiếp tục nằm bẹp, yếu ớt đáp lại một câu.

"Thương tích do phản phệ của đệ quá nghiêm trọng, trước đó không phải ta đã dặn đệ không được vọng động linh lực hay sao? Đệ ăn sạch mấy lời này rồi à?" Hề Cô Hành tiện tay ném một bình linh dược nhỏ lên bàn, lạnh nhạt hỏi y: "Tiểu đồ đệ kia của đệ rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà lại có thể khiến đệ cam tâm tình nguyện mạo hiểm vì nó như thế?"

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm, hắn là nam chính nhỏ, thần được trời chọn, tương lai sẽ trở thành nam nhân giải cứu thế giới.

Dù Hề Cô Hành đã đưa linh lực vào dưỡng linh mạch, Thẩm Cố Dung vẫn đau đến quay cuồng, y không muốn phá hỏng hình tượng trước mặt Hề Cô Hành, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Hề Cô Hành cảm thấy thân thể y tạm không có gì đáng ngại, cũng không nhiều lời, chỉ chừa lại một câu "Ngày mai ta tới xem đệ đã chết chưa" rồi rời đi.

Hề Cô Hành vừa đi, Thẩm Cố Dung liền cuộn tròn thân thể thành một cục, bắt đầu không nhịn được mà nhỏ giọng 'hừ hừ', dựa trên quần áo, đau đến mức nước mắt ồ ạt rơi xuống, muốn ngăn cũng không được.

Băng tiêu bị nước mắt thấm ướt, y ném bừa bãi một bên, lẫn trong đống quần áo không tìm được.

Thẩm Cố Dung cũng lười tìm, sờ soạng bình linh dược vừa nãy Hề Cô Hành để lại, uống hết nửa bình.

Uống thuốc xong, đau đớn kia giảm đi không ít, tiếng 'hừ hừ' của Thẩm Cố Dung nhỏ hơn, y mê mê hoặc hoặc mà suy nghĩ: "Vì về nhà mà ta phải chịu khổ không ít."

Cha, nương.

Huynh trưởng.

"Muốn về nhà quá." Thẩm Cố Dung mơ màng nghĩ tiếp: "Chỉ cần có thể về nhà, dù phải bị tiên sinh phạt chép bao nhiêu sách ta cũng sẵn lòng."

Thẩm Cố Dung đau đến mức thần trí không rõ ràng, trong hoảng hốt chợt nhớ tới kết cục của Thẩm Phụng Tuyết trong sách.

Thẩm Phụng Tuyết vì quỷ tu đoạt xá Mục Trích mà trọng thương, dưỡng mấy năm vẫn chưa khỏi hẳn, bị Ngu Tinh Hà đã nhập ma mạnh mẽ bắt đến Ma tộc, đặt y trong một gian mật thất, ngày đêm cưỡng ép rút linh lực từ nguyên đan của y ra.

Bị rút linh lực còn thống khổ hơn gấp trăm lần so với lăng trì, nhưng Thẩm Phụng Tuyết lại không biết lấy đâu ra nghị lực, giãy giụa trong địa ngục hành xác kia mười năm, cuối cùng mới bị Mục Trích đẩy vào bước đường cùng là Ngu Tinh Hà hành hạ đến chết.

Đến tận khi chết Mục Trích cũng không tới cứu hắn.

Trái ngược với kết cục của Thẩm Phụng Tuyết, Thẩm Cố Dung đột nhiên cảm thấy chút đau đớn phải chịu hiện tại cũng coi như đáng giá.

Chỉ cần Mục Trích không bị đoạt xá dẫn đến tàn sát đồng môn, bị giam vào Mai Cốt Trủng, vậy Ngu Tinh Hà cũng sẽ không tự tiện xông vào Mai Cốt Trủng, bị ma tu mê hoặc đến nhập ma, gián tiếp tránh được kết cục bi thảm sau này Thẩm Cố Dung bị hành hạ đến chết.

Mà ma tu đầu sỏ gây tội bị nhốt ở Mai Cốt Trủng kia.......

Thẩm Cố Dung không rõ rốt cuộc Ngu Tinh Hà sau khi gặp ma tu kia mới nhập ma, yêu cầu Mục Trích muốn "Đồ vật kia", hay là trái tim đứa nhỏ Ngu Tinh Hà này vốn dĩ đã mang màu đen.

Nghĩ tới nghĩ lui không ra kết quả, đành thôi tự hỏi nữa.

Thẩm Cố Dung mơ màng suy nghĩ, chờ thương thế tốt hơn một chút, nhất định phải nói Hề Cô Hành đi tru sát ma tu, đỡ mất công ngày sau gây họa lớn.

Y nghĩ ngợi miên man, không biết vì đau đến hôn mê hay vì mệt, ý thức đã tối đen.

Khi tỉnh lại lần nữa, sự đau đớn nơi linh mạch của Thẩm Cố Dung đã vơi bớt phân nửa, y giãy giụa đứng dậy, đôi tay bắt đầu sờ soạng băng tiêu trên giường.

Y sờ qua sờ lại như người mù một lúc lâu, đột nhiên có người nói bên cạnh: "Đỡ hơn chưa?"

Thẩm Cố Dung ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một vùng sương trắng mênh mang.

Người nọ nhét băng tiêu vào tay y, Thẩm Cố Dung hơi giật mình, giơ tay cột băng tiêu lên mắt, lúc này mới thấy rõ người vừa nói đúng là Hề Cô Hành.

Thẩm Cố Dung ậm ờ nói: "Đỡ hơn nhiều rồi."

Hề Cô Hành không hề khách khí ngồi xuống, trào phúng nói: "Ta còn đang nghĩ nếu đệ chết rồi thì ta biết giải thích thế nào với sư tôn, trước khi tới đã suy nghĩ một đống lý do, không ngờ lại vô dụng."

Thẩm Cố Dung đã quen Hề Cô Hành độc mồm độc miệng, không để ý tới hắn, y nhìn ra bên ngoài.

Trời đã sáng.

"Mục Trích thế nào rồi?"

Hề Cô Hành cười nhạo: "Chính đệ đi tong nửa cái mạng mà còn tâm trạng quan tâm đến người khác? Nó không sao, con quỷ tu kia hẳn là ôn dịch tàn sát bừa bãi ở U Châu."

Thẩm Cố Dung đoán vị trí dựa theo sách: "U Châu? Không phải cách nơi này rất xa sao?"

Hề Cô Hành lấy ra Ngọc Tủy xanh thẫm, vung tay lên, một tấm Khôn Dư Đồ hiện ra trước mặt.

"U Châu cách Kinh Châu nói thế nào cũng đến ngàn dặm, Dịch Quỷ xuất hiện ở chỗ này đúng thật rất kỳ quái." Hề Cô Hành nhấc tay chỉ vị trí U Châu trên Khôn Dư Đồ.

"Ta nghe Ly Tác nói Dịch Quỷ kia khi đến Trường Doanh Sơn đã yếu ớt đến mức không duy trì nổi hình người, rõ ràng giết chết rồi vẫn bám được vào Mục Trích, tu vi còn tăng mạnh. Hôm qua nếu đệ ra tay chậm nửa bước, Dịch Quỷ này chắc chắn sẽ đoạt xá Mục Trích."

Thẩm Cố Dung nhướng mày: "Ý của huynh là?"

"Chẳng lẽ đệ không cảm thấy Mục Trích có vấn đề gì sao?"

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm, tất nhiên do hắn là người được trời chọn ồi.

Hề Cô Hành thấy y lại bắt đầu yên lặng, đột nhiên mất kiên nhẫn nói:

"Rốt cuộc đệ đang giấu ta điều gì?"

Thẩm Cố Dung ngẩng đầu nhìn hắn: "Gì cơ?"

"Lúc trước khi đệ thu Mục Trích làm đồ đệ ai cũng phản đối, đệ lại khăng khăng theo ý mình, suýt nữa đánh nhau với sư huynh sư đệ đồng môn." Hề Cô Hành đặt bình lưu ly chứa Dịch Quỷ lên bàn nhỏ, nói: "Đệ xem Dịch Quỷ này đi."

Thẩm Cố Dung vốn không muốn nhiều lời, tránh cho việc lộ tẩy trước mặt Hề Cô Hành, nhưng cảnh tượng trong bình lưu ly quá mức kỳ quái, y khẽ nhích người qua nhìn, lông mày đột nhiên nhíu lại.

Con quỷ tu kia đã tiêu tán hơn nửa, cuộn tròn trong một góc bình run bần bật.

Hề Cô Hành hơi xoay bình lưu ly, Dịch Quỷ sắp hồn phi phách tán kia vậy mà lại giãy giụa nhích về một hướng.

Thử rất nhiều lần, Dịch Quỷ kia vẫn hướng về phía Bắc.

Hề Cô Hành chỉ tay, nói: "Đó là hướng Trường Doanh Sơn —— Nếu ta đoán không sai, sở dĩ nó bôn ba ngàn dặm từ U Châu đến đây, đến bảy phần là vì Mục Trích."

Ngón tay Thẩm Cố Dung run lên, ngạc nhiên nhìn theo hướng Hề Cô Hành chỉ.

Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất tại truyenyy.vip

Đôi mắt hẹp dài của Hề Cô Hành lạnh lùng nhìn về phía y, mang theo uy áp mạnh mẽ: "Thẩm Phụng Tuyết, nói cho ta, rốt cuộc Mục Trích là ai?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung sững người, ta cũng muốn biết, nhưng trong sách có viết đâu!

Hai người lạnh lùng đối mặt với nhau, ngay khi Thẩm Phụng Tuyết sắp không chống đỡ nổi, chuẩn bị bịa chuyện, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Hề Cô Hành thấy Thẩm Cố Dung sắp bị mình ép trả lời lại có người khác cắt ngang, lập tức mất hết kiên nhẫn.

Hắn lạnh lùng nói: "Ai? Không biết quy tắc sao?"

Bên ngoài có người 'bịch' một tiếng quỳ xuống, hô lên: "Chưởng giáo! Thánh quân! Mục sư đệ phát cuồng!"

Hề Cô Hành và Thẩm Cố Dung sửng sốt, bỗng nhiên đứng dậy.

Trường Doanh Sơn, Tri Bạch Đường đã loạn thành nồi cháo.

Các đệ tử đã bị Ly Tác đuổi ra, Tri Bạch Đường lớn như vậy bị một kết giới trong suốt bao phủ, hẳn là Ly Tác sợ linh lực lan ra làm bị thương người xung quanh, trực tiếp ngăn cách với bên ngoài.

Ngu Tinh Hà nằm trong lòng một sư huynh khóc nấc, bị dọa không nhẹ.

Hề Cô Hành túm tay Thẩm Cố Dung, trong chốc lát đã từ Phiếm Giáng Cư tới Tri Bạch Đường.

Hai người vừa tiếp đất, Hề Cô Hành sải bước tiến lên, cũng không chờ người khác giải thích tình huống, như sấm rền gió cuốn trực tiếp xé mở kết giới xông vào Tri Bạch Đường.

Vừa rồi Hề Cô Hành truyền cho Thẩm Cố Dung một luồng linh lực, giúp y gắng gượng đứng vững, hai tay y giấu trong ống tay áo, chậm rì rì đi tới.

Ngu Tinh Hà liếc thấy Thẩm Cố Dung, lập tức khóc lóc nhào tới.

Còn chưa kịp bày ra kỹ năng quỷ khóc sói gào đã thấy sư tôn hắn nhẹ nhàng vươn tay để bên môi, tà áo rũ xuống, lộ ra một góc cổ tay tuyết trắng, ý bảo hắn yên lặng.

"Đừng sợ."

Tuy rằng Thẩm Phụng Tuyết khiến người ta sợ hãi, nhưng dưới tình huống như vậy, các đệ tử nhìn thấy y lại như thấy cứu tinh, hai mắt cả đám tỏa sáng nhìn y.

"Thánh quân!"

Thẩm Cố Dung vốn định không xuống tay, ở một bên xem Hề Cô Hành tự mình dẹp loạn, lúc này đối diện với mấy chục đôi mắt lấp la lấp lánh, lập tức không còn mặt mũi đứng xem kịch vui.

Y vỗ vỗ đầu nhỏ của Ngu Tinh Hà, vừa phát run vừa chậm rãi đi vào Tri Bạch Đường.

Tu vi của Ly Tác chỉ mới đến Kim Đan Kỳ, Thẩm Cố Dung dù có trọng thương cũng sẽ không bị kết giới hắn bày ra ngăn lại, bước vào trong rất dễ dàng.

Bàn ghế bên trong Tri Bạch Đường đã bị đánh nát thành một đống gỗ vụn, Thẩm Cố Dung nghe một tiếng hét từ bên trong, sau đó một người bị đánh thẳng từ trong phòng ra ngoài, đâm sầm vào khung cửa.

Thẩm Cố Dung suýt nữa đạp chân lên, vội vàng thu chân lại.

Lui về một bước, y mới thấy rõ người vừa bay ra, đúng là Mục Trích.

Thẩm Cố Dung: "......"

Nam chính nhỏ mà cũng dám đánh, Hề Cô Hành ngươi xong đời rồi.

Thân hình Mục Trích gầy yếu, một năm nay lại bị Thẩm Phụng Tuyết lăn lộn không phải dạng vừa, ngày thường nếu bị đạp như vậy chắc chắn hắn sẽ phun ra một búng máu, hơi thở thoi thóp.

Nhưng không biết có phải vì quỷ tu bám người hay không, dưới một chưởng của Hề Cô Hành đã đạt tới Hóa Thần Cảnh, hắn vậy mà vẫn có thể giãy giụa đứng lên.

Vết bớt trên mặt Mục Trích đã tiêu tan hoàn toàn, trên khuôn mặt nhỏ non nớt của hắn tràn ngập vẻ hung ác nham hiểm đầy quỷ dị, đôi mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm nội đường Tri Bạch Đường, không khác gì một ma tu phát cuồng, trên người tản ra ý lạnh khiến người ta run sợ trong lòng.

Là hơi thở của Dịch Quỷ.

Thẩm Cố Dung sửng sốt.

Nội đường Tri Bạch Đường, Ly Tác khắp người đầy máu, ngã xuống cánh tay Hề Cô Hành, sống chết không rõ.

Quỷ tu kia không biết có thù gì với Ly Tác mà ngay cả Thẩm Cố Dung bên cạnh cũng không thèm để ý, vùng vẫy tiếp tục nhào về phía Ly Tác, hoàn toàn không màng tới Hề Cô Hành có thể một chưởng đánh chết mình.

Thẩm Cố Dung tinh mắt thấy được trên ngón tay út của Mục Trích có một sợi tơ đen phiêu diêu hư ảo, giống như trước luôn chỉ về một hướng.

Sắc mặt Hề Cô Hành cực kỳ khó coi, nhìn Mục Trích xông tới, lạnh lùng cười một tiếng.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, tay áo rộng đột nhiên chấn động, nắm Đoản Cảnh Kiếm trong lòng bàn tay, kiếm tỏa ra tiếng vù vù kịch liệt.

Ánh đỏ trên Đoản Cảnh Kiếm từng chém giết vô số yêu tà hơi lóe lên, Hề Cô Hành trời sinh kiếm cốt, sát ý của hắn so với Thẩm Cố Dung gối thêu hoa Đại Thừa Kỳ lãnh lệ hơn nhiều.

Kiếm y gió lạnh vừa xuất hiện, lập tức mạnh mẽ áp chế Mục Trích tại chỗ, tứ chi cứng ngắc không cách nào động đậy.

Chuyện kinh tâm động phách nhất Thẩm Cố Dung từng gặp qua đời này chính là sau khi y học cưỡi ngựa không lâu, bởi vì làm xằng làm bậy mà trong lúc vô tình khiến con ngựa bị kinh hãi, chở theo y đang sợ hãi không thôi lao nhanh ngoài thành, mười lăm phút sau mới được tiên sinh tư thục đi ngang qua cứu.

Thẩm Cố Dung xuống ngựa, sợ tới mức hơi thở thoi thóp.

Thiếu gia cưỡi ngựa một lần có thể sợ tới mức sốt cao hai ngày, nào đã từng chứng kiến qua cảnh tượng này.

Thẩm Cố Dung ngây người một lúc lâu, khi khôi phục tinh thần vừa lúc thấy Hề Cô Hành xách kiếm, như thể sau đó sẽ lập tức kết liễu Mục Trích, lập tức tiến lên: "Sư huynh, đừng làm hắn bị thương!"

Tính bênh vực người nhà của Ly Nhân Phong truyền từ đời này qua đời khác, Hề Cô Hành nhìn thấy Ly Tác bị thương thành như vậy đã giận đến mức không thể nhịn nổi, nghe thấy yêu cầu vô lý của Thẩm Cố Dung liền vung kiếm, nổi giận mắng: "Không phải đời này đệ ghét nhất quỷ tu hay sao?! Nó bị đoạt xá rồi mà đệ còn che chở nó?!"

Đôi môi Thẩm Cố Dung run run, mãi sau mới kiên cường giả vờ trấn định nói: "Nó chỉ bị bám vào, chưa bị đoạt xá hoàn toàn."

Hề Cô Hành ghét nhất quỷ tu đoạt xá, ngoảnh mặt làm ngơ với lời Thẩm Cố Dung, trực tiếp nhấc kiếm chém tới.

"Thẩm Thập Nhất, không muốn chết thì cút ra ngoài cho ta!"

"Nhưng mà......"

Tu vi của Mục Trích sau khi bị đoạt xá cơ hồ có thể so với Nguyên Anh Kỳ, con ngươi đỏ đậm lạnh lùng nhìn Hề Cô Hành.

Thẩm Cố Dung thấy vậy lập tức muốn ngăn cản Hề Cô Hành, nhưng vừa nhấc tay lại đột nhiên nhớ tới việc thân xác này của mình không thể vọng động linh lực, đành phải nhanh chóng bước lên, vừa sợ chết đi được vừa nhắm mắt che trước người Mục Trích.

"Sư huynh!"

Kiếm ý của Hề Cô Hành đã vọt tới trước mặt Mục Trích, lại thấy Thẩm Cố Dung đột nhiên xông lên, đồng tử hắn co rụt, kiếm ý sinh sôi trong nháy mắt tan đi.

Một tiếng gào thét mỏng manh, kiếm ý lạnh thấu xương kia trực tiếp hóa thành một luồng gió nhẹ nhàng thổi qua mặt Thẩm Cố Dung, làm tung bay một lọn tóc bạc của y.

Thẩm Cố Dung còn chưa thoát khỏi kinh hồn, tóc dài bị thổi bay, một lúc lâu sau mới lả tả rũ xuống.

Hề Cô Hành bước nhanh tới, túm chặt tay Thẩm Cố Dung, lạnh lùng nói: "Đệ muốn chết sao?"

Hai chân Thẩm Cố Dung nhũn ra, suýt nữa té ngã, gắng gượng đứng vững.

Y trưng khuôn mặt thanh lãnh, lạnh nhạt mở miệng.

Đừng, đừng đừng đừng,........

"Đừng làm tổn thương hắn."

Hề Cô Hành kiểm tra cho y một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện không bị thương ở đâu mới ném y ra, lạnh lùng nói: "Vậy đệ tính làm gì bây giờ? Mặc kệ nó bị Dịch Quỷ bám vào người?"

Thẩm Cố Dung yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đưa bình lưu ly đựng Dịch Quỷ cho Hề Cô Hành.

Dịch Quỷ trong đó đã điên cuồng đụng vào bình lưu ly, dường như muốn hợp thể với Mục Trích.

Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất tại truyenyy.vip

Hề Cô Hành hung hăng trừng y một cái, nhỏ giọng mắng: "Nếu không phải sư tôn ngươi bảo vệ ngươi, ta nhất định sẽ một chưởng đánh chết thứ hỗn tướng nhà ngươi!"

Hắn nói xong, giơ tay nhận lấy bình lưu ly, lạnh lùng liếc Mục Trích còn đang không giãy giụa được, trực tiếp bóp nát toàn bộ bình lưu ly.

Bản thể Dịch Quỷ bên trong bình bị linh lực đánh nát trong nháy mắt, nó hét thảm một tiếng, hóa thành tro tàn, rào rào rơi xuống từ kẽ tay hắn.

Cùng lúc đó, Mục Trích vốn đang cuồng nộ nổi điên đột nhiên như bị người ta rút đi hồn phách, cả người lảo đảo ngã mạnh xuống đất.

Bất động.

Thẩm Cố Dung tuy nhìn qua rất thản nhiên, trên thực tế chân đã nhũn ra.

"Người đọc sách! Ta chỉ là người đọc sách!" Thẩm Cố Dung suýt nữa đứng không vững, sắp hỏng bét.

Trong vòng một ngày hai lần giao đấu với quỷ - thứ y sợ nhất, nếu tâm lý của Thẩm Cố Dung yếu hơn một chút, phỏng chừng bây giờ đã ngã sấp mặt trên đất hôn mê.

Y lặng lẽ thở hổn hển vài hơi, mới nhỏ giọng nói: "Ly Tác thế nào rồi?"

Hề Cô Hành kiểm tra, lạnh lùng nói: "Tạm thời không chết được."

Hắn bế Ly Tác lên, nhìn về phía Mục Trích đang nằm trên mặt đất, biết đã không còn uy hiếp gì, mới lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó bước nhanh rời đi.

"Thẩm Phụng Tuyết, đệ nhất định phải cho ta một lời giải thích."

Thẩm Cố Dung giả vờ trấn định, gật đầu.

Được thôi, ta sẽ bắt đầu biên soạn ngay.

.................................................

Tác giả có lời muốn nói:

Là người hay là quỷ đều xuất sắc, chỉ có Ly Tác là bị đánh.