Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

Chương 57: 57





Trên mặt Tần Thi Yên còn mang theo vài phần ý cười vũ mị, khóe mắt chỗ nào cũng đều là phong tình.
Mà khi thấy trong hồ bơi đột nhiên nhiều thêm vài người, ý cười trên mặt Tần Thi Yên đột nhiên im bặt.
Làm sao Tô Từ lại ở chỗ này?
Tim đột nhiên căng thẳng, Tần Thi Yên nhanh chóng đi qua, nghi hoặc hỏi: "Từ Từ, sao cậu lại tới đây?"
"Tần tiểu thư, cô đã đi đâu? Cô đã đáp ứng sẽ trông giữ tiểu thiếu gia nhà chúng tôi thật tốt, nhưng hiện tại cô lại ném ngài ấy một người ở bể bơi.

Tiểu thiếu gia nhà chúng tôi thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện." Bà Nguyệt không khống chế được, lập tức chỉ trích Tần Thi Yên, cũng gián tiếp cho Tô Từ thấy, là Tần Thi Yên đáp ứng trông giữ tiểu thiếu gia thật tốt, nếu tiểu thiếu gia xảy ra chuyện, tất cả đều là bởi vì Tần Thi Yên.
Tần Thi Yên lúc này mới chú ý tới, Tô Ninh được Tô Từ ôm khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trong ánh mắt mang theo vài phần sợ hãi, toàn thân là bị khăn lông bao lấy.
Ngay cả Tô Từ, cả người cũng ướt đẫm.
"Ninh Ninh làm sao vậy?" Trong lòng Tần Thi Yên kinh hoảng, nhanh chóng tiến lên.
Tô Ninh nếu là xảy chuyện gì, cô ta cùng người nhà cô ta liền xong rồi!
"Cút!" Tô Từ hung hăng dùng sức, một tay đánh bay cái tay đang duỗi lại đây của Tần Thi Yên.
"Bang" một tiếng, Tần Thi Yên đau đến nhíu mày theo bản năng.
"Đừng dùng tay dơ của cô mà chạm vào em trai tôi." Trên gương mặt nhỏ trắng nõn của Tô Từ che kín lạnh lẽo, một đôi mắt đen lạnh lùng mà nhìn Tần Thi Yên: "Cô mang em trai tôi ra mà lại không nhìn em ấy.

Cô có biết hay không, vừa rồi thiếu chút nữa em ấy đã chết đuối ở bể bơi."
Người phụ nữ này, thế nhưng lại ném tiểu Tô Ninh, cùng đàn ông khác ở phòng thay quần áo diễn xiếc?

Tô Từ giận đến mức trong lòng giống như lửa đốt, chỉ có cô biết, nếu không phải cô đã tới, tiểu Tô Ninh là thật sự bị chết đuối.
Trong lòng Tần Thi Yên khiếp sợ, cô ta vội vàng giải thích: "Từ Từ, mình không biết, mình chỉ là rời đi trong chốc lát.."
"Bang!" Một tiếng, thanh âm càng thêm vang giòn.
Tô Từ trực tiếp đánh ở trên mặt Tần Thi Yên: "Câm miệng!"
Đối với Tần Thi Yên vô nghĩa, một chữ cô đều không muốn nghe.
Tô Từ hung hăng quát đối phương rồi liếc mắt một cái, cô cố hết sức ôm lấy tiểu Tô Ninh và đi ra ngoài.
Tần Thi Yên sững sờ tại chỗ, khó tin mà che gương mặt vừa bị tát.
Tô Từ đánh cô ta?
Trước kia Tô Từ nhiều nhất chính là trêu cợt cô ta, cười nhạo cô ta, nhưng không đến mức động thủ với cô ta.

Mà Tô Từ sau khi mất trí nhớ, thế nhưng lại trở nên cường thế như vậy, còn đánh cả cô ta!
Tần Thi Yên phẫn nộ lại ủy khuất.
"Em không sao chứ?" Tư giáo vẫn luôn đứng ở bên cạnh, căn bản không dám xen mồm.

Đối phương khí thế bức người, khí chất xuất chúng, vừa nhìn liền biết không phải người thường, một huấn luyện viên nho nhỏ như anh ta nào dám thế Tần Thi Yên xuất đầu.
Sắc mặt Tần Thi Yên tức giận: "Anh cút đi!"
Trở lại Tô gia, Tô mẫu đã trở lại.
Bà thấy con gái cùng con trai nhỏ cả người đều ướt, bà sợ tới mức nhanh chóng tiến lên: "Từ Từ, xảy ra chuyện gì? Làm sao toàn thân các con đều bị ướt?"
Tô Từ bảo người lập tức mang tiểu Tô Ninh trở về phòng thay quần áo: "Mẹ, không có việc gì, con lên lầu thay quần áo trước, đợi lát nữa sẽ cùng mẹ giải thích."
"Được, mau đi đi." Tô mẫu bảo người nhanh chóng nấu canh gừng, cho dù là trời rất nóng, bà cũng lo lắng con gái cùng con trai nhỏ bị cảm.
Sau khi phân phó xong, Tô mẫu bảo bà Nguyệt hôm nay mang con trai nhỏ ra ngoài báo lại sự tình hôm nay.
Tô Từ đổi quần áo ướt trên người, lúc xuống lầu lại, chỉ thấy trên gương bảo dưỡng thích đáng của Tô mẫu che kín tức giận.
"Từ Từ, lại bên này mẹ ngồi." Tô mẫu áp xuống tức giận trong lòng, bà vỗ tay Tô Từ: "May mắn là con đuổi qua kịp, bằng không Ninh Ninh thằng bé.."
Vừa nhớ tới con trai nhỏ sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, trong lòng Tô mẫu liền ngăn không được mà tức giận.
"Mẹ, con không biết trước khi mất trí nhớ con cùng Tần Thi Yên hữu nghị thế nào, nhưng hiện tại con rất chán ghét cô ta." Tính cách Tô Từ luôn luôn không phải loại sẽ che giấu.
Cô xác thật thực không thích Tần Thi Yên.
"Mẹ biết." Cho dù Tô Từ không nói, hướng về chuyện hôm nay, bà cũng sẽ truy cứu Tần Thi Yên.
Bà phân phó quản gia bên cạnh: "Về sau không thể để Tần Thi Yên tự do ra vào Tô gia, bên ngoài làm sáng tỏ cô ta cùng Tô gia không có bất luận quan hệ gì hết."
Quản gia nhanh chóng đồng ý, thái thái tức giận, cũng có nghĩa là Tần Thi Yên không thể lại dựa vào Tô gia.
Tô Từ nghe được quyết định của Tô mẫu, cô không có can thiệp.
Cho dù không cùng Tần Thi Yên tiếp xúc nhiều lắm, nhưng cô cũng biết đối phương tâm kế không ít, có thể đuổi đi một tiểu nhân như vậy cũng coi như là một chuyện tốt.

Bồi Tô mẫu hàn huyên trong chốc lát, Tô Từ mới trở về phòng.

Cứu được tiểu Tô Ninh, cuối cùng cô cũng có thể thở phào một hơi.
Tô Từ nằm ở trên giường, vừa lúc thu được một cái tin nhắn, là Thẩm Tuyết gửi tới.
Dù sao Thẩm Tuyết gửi tới, chính là cùng Lục Chiết có quan hệ.
Cô nhanh chóng click mở.
Thẩm Tuyết gửi tới chính là một đống ảnh chụp.

Trong ảnh chụp, là bóng dáng Lục Chiết đi vào bệnh viện.
Công cụ người -> Thẩm Tuyết: Tôi sợ Lục Chiết phát hiện tôi theo dõi hắn, nên không có đi theo vào.
Tô Từ: Cảm ơn.
Tại sao Lục Chiết lại đi bệnh viện? Bị bệnh sao?
Tô Từ nhíu mày, lại nghĩ đến Lục Chiết có bệnh ALS, phỏng chừng là đi kiểm tra, tái khám linh tinh.
Cũng không biết hiện tại thể trạng của hắn thế nào, trước kia hắn đã ăn qua bốn lần kẹo bông gòn kim sắc, có thể duy trì được bao lâu.
Bệnh viện.
Lục Chiết là tới lấy thuốc, thuốc trước kia hắn đã uống hết.
Hắn nói cho bác sĩ, tay chân hắn tê dại, còn có số lần cơ bắp nhảy lên giảm bớt, có thể hay không là tình hình bệnh có chuyển biến tốt đẹp.
Bác sĩ nhìn báo cáo kiểm tra trong tay, ông ấy biết vị thiếu niên này vẫn luôn rất tích cực phối hợp trị liệu, nên ông ấy không hy vọng đả kích đối phương.

Nhưng bệnh ALS là bệnh thần kinh mãn tính trí mạng, trước mắt căn bản là không có phương pháp chữa khỏi.
Rất nhiều người bệnh mắc bệnh ALS từ ba đến năm năm sẽ tử vong.
Mà một số ít, có thể kiên trì đến mười năm.
Nhìn trong ánh mắt đen nhánh của thiếu niên mang theo vài phần mong đợi, bác sĩ không đành lòng: "Cháu hãy phối hợp trị liệu thật tốt."

Ánh mắt tối sầm xuống, Lục Chiết tiếp nhận báo cáo kiểm tra: "Được."
Ra khỏi bệnh viện, Lục Chiết nhận được video trò chuyện từ thiếu nữ.
"Lục Chiết, hôm nay em rất tức giận." Màn hình bên kia, hiện ra gương mặt quá mức trắng nõn của thiếu nữ.
Lục Chiết đi tới dưới gốc cây ven đường, trên mặt cương lãnh của hắn thần sắc nhàn nhạt, thanh âm thanh lãnh lại có vài phần ôn nhu: "Xảy ra chuyện gì?"
Tô Từ hầm hừ mà nói cho Lục Chiết chuyện hôm nay: "Em trai em thiếu chút nữa liền không còn."
Lục Chiết an tĩnh mà nghe thiếu nữ kể rõ: "Em cùng em trai em hiện tại có khỏe không?"
"Hiện tại không có việc gì." Tô Từ nằm trên giường.

Vừa rồi cô thay một cái váy màu trắng, cổ áo rộng đến có chút thấp, nằm sấp xuống như vậy, nháy mắt lại lộ ra một mảnh trắng lớn.
"Ngồi đàng hoàng." Lục Chiết hơi nghiêng ánh mắt.
Tô Từ nơi nào sẽ nghe hắn.

Cô nhìn Lục Chiết nghiêng mặt đi, còn có lỗ tai trên màn hình, nốt ruồi nhỏ trên vành tai thực rõ ràng, cô còn chưa hôn qua đâu.
"Lục Chiết, em nhớ anh." Thiếu nữ thẳng đến quá mức: "Anh có nghĩ muốn em trở về tìm anh không? Em có thứ tốt cho anh."
Hôm nay cô lại nhận được một khối kẹo bông gòn kim sắc.
Lục Chiết siết chặt báo cáo trong tay, hoàng hôn xuyên thấu qua nhánh cây dừng trên vai hắn, hắn thấp giọng nói: "Không nghĩ.".