Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 27: Thượng Hải



Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Tiếng còi tàu từng đợt vang lên.

Xe lửa chậm rãi dừng lại, theo từng đợt tiếng còi vang lên ba người tay cầm tay nối đuôi nhau xuống tàu.

Ga tàu hỏa lớn ở Thượng Hải náo nhiệt hơn nhiều so với Phụng Thiên Thành, đám người rộn ràng nhốn nháo, tam giáo cửu lưu* dạng người gì cũng có. Khúc Tiểu Tây không ở nơi này dừng lại, cũng không nhìn chung quanh, lôi kéo ca ca đệ đệ thực mau thoát ly này náo nhiệt xoáy nước.

*Tam giáo cửu lưu: Nghĩa đen chỉ Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Nghĩa bóng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội. Nguồn: https://vtudien.com/

Ba người cùng nhau đi, mới được một lúc trán Khúc Tiểu Tây đã vã đầy mồ hôi. Thời tiết ở đây nóng hơn nhiều so với khi họ ra cửa.

Xe điện đinh linh leng keng đi ngang qua, ba người đều tò mò nhìn qua. Nhanh như chớp Khúc Tiểu Tây đã liếc thấy một quán mì nhỏ ngay chỗ giao lộ.

Bọn họ mấy ngày này đều dựa vào bánh quy chống đói, giờ nhìn thấy quán mì tinh thần lập tức tỉnh táo, Khúc Tiểu Tây: “Đi, chúng ta đi ăn mì.”

Vừa nghe, em trai Khúc vốn có chút đói bụng khóe miệng lập tức nhếch lên, bé vui sướng nắm lấy góc tay nải nhỏ của mình, đôi mắt sáng lấp lánh.

Ba người đi vào quán, Khúc Tiểu Tây: “Ông chủ, mì sợi bao nhiêu tiền một chén?”

Ông chủ nhìn thấy hai đứa nhóc choai choai mang bé đậu đinh nhỏ, đáp: “Một mao tiền một chén, nếu thêm đồ ăn thêm trứng thì một mao rưỡi.”

Chén không nhỏ, không sai biệt lắm cũng đủ cho người trưởng thành ăn.

Khúc Tiểu Tây: “Cho hai chén. Ngoài ra thêm 3 phần trứng.”

Ông chủ vốn tưởng rằng bọn họ ba người ăn chung một chén, không nghĩ tới lại nhiều ngoài dự đoán, chẳng qua có sinh ý dĩ nhiên vui mừng, ông nói: “Tổng cộng ba mao rưỡi.”

Khúc Tiểu Tây không có đồng bạc, may cô còn tiền lẻ trả lại khi mua vé xe.



Vì họ đặc biệt mua nhiều trứng và thức ăn hơn mà ông chủ còn chủ động cho cầm thêm một cái chén ra.

Khúc Tiểu Tây đem hai chén mì sợi chia thành ba chén bằng nhau rồi lại chia trứng và thức ăn tương tự.

Trứng tráng bao vàng vàng vừa mềm vừa mịn điểm thêm chút hành phía trên, đồ ăn là rau xanh cũng giòn ngon đưa cơm. Bánh quy tuy ăn cũng ngon, nhưng ăn cả đoạn đường khô miệng, hiện giờ nhìn thấy nước canh mì với cải thìa bên trong đã khiến bụng đói kêu vang.

Ba người liếc nhau. Khúc Tiểu Tây: “Ăn thôi!”

Cả quãng đường thật sự quá mệt mỏi, ba người bất chấp dáng vẻ, xì xà xì xụp ăn mì húp nước, từng miếng to mà ăn.

Khúc Tiểu Tây một ngụm cắn xuống miếng trứng tráng bao vàng nhạt, hơi hơi híp mắt. Giờ cô cảm thấy món ăn ngon nhất chính là trứng tráng bao! Bọn họ không chỉ đói còn vội vội vàng vàng cả đường nữa. Họ xì xụp ăn xong, ngay cả nước canh đều không buông tha.

Dù sao nước mì thanh thanh mang hơi nóng hầm hập cũng tốn cơm lắm.

“Bán báo đây, bán báo đây, nhân vật nổi tiếng Tưởng tiên sinh vung tiền như rác vì hồng nhan.”

Khúc Tiểu Tây nhìn đứa nhỏ phát báo tuổi tác không khác với bọn họ, vẫy tay: “Cậu bán báo ơi.”

Đứa nhỏ phát báo vừa nghe tiếng gọi vèo vèo chạy tới, “Có chuyện gì?”

Người mua báo đa phần đều là kẻ đọc sách có thể diện, không phải áo dài kiểu tôn trung sơn cũng mặc tây trang đi giày da. Mấy người mặt xám mày tro như kiếm ăn trong đất vậy không phải đối tượng khách hàng của cậu. Chẳng qua tuổi tác xấp xỉ nên cậu vẫn chạy tới.

Khúc Tiểu Tây: “Cho một tờ báo, có loại nào nhiều tin tức cho thuê nhà chút không?”

Tuy không biết chữ nhưng đứa nhỏ phát báo này bán báo lâu nên phong cách các báo chí cậu đều ít nhiều hiểu được gần chính xác.

Cậu liếc Khúc Tiểu Tây hỏi: “Cậu muốn mua báo?” Có vẻ như cậu hoài nghi cô không mua nổi, có xem cũng không xem hiểu.



Khúc Tiểu Tây: “Đúng vậy đó.”

Đứa nhỏ phát báo rút ra một tờ trong đó ra, nói: “Tờ này bên trong có khá nhiều tin cậu cần chẳng qua...” Cậu tạm dừng một chút mới tiếp tục: “Nếu cậu muốn thuê nhà cũng có thể tìm người môi giới. Tôi biết vài nhà môi giới. Tôi có thể đưa cậu đi xem, cậu chỉ cần cho tôi tiền tương đương giá một tờ báo chí là được.”

Đứa nhỏ này sống nơi phố thị lâu rồi nên tương đối láu cá.

Dù thế Khúc Tiểu Tây vẫn có thể hiểu được, không kiếm ra tiền thì ai muốn lắm chuyện chứ? Chẳng qua cô cũng không dễ tin một đứa nhỏ phát báo không quen biết như vậy. Cô mới không để cậu đưa ba người đi lung tung, ai biết đứa nhỏ này có thể lừa họ không?

Khúc Tiểu Tây: “Cậu vẫn cứ lấy cho tôi một tờ báo thôi.”

Cô đưa một mao tiền đổi lấy một tờ báo.

Đứa nhỏ phát báo cũng không ở lại lâu, mang theo đống báo lại đi nơi khác rao.

Một mao có thể mua một chén mì nước nóng hổi. Nếu so với một tờ báo sẽ có rất nhiều người khốn cùng tự nhiên chọn ăn no. Cho nên báo vốn không phải nhu yếu phẩm dành cho người nghèo.

Khúc Tiểu Tây không đi ngược lại đứng lật xem tờ báo. Mấy ngày nay cô xem báo tương đối nhiều nên đã hình thành thói quen đọc chữ phồn thể. Xem chốc lát quả nhiên nhìn thấy thông tin cho thuê phòng ốc trên tờ báo này.

Cô móc bút máy từ trong bao quần áo, trực tiếp khoanh tròn vào mấy thông tin cho thuê nhà.

Xong việc, cô mới hỏi: “Ông chủ, có thể hỏi thăm ngài chút chuyện được không?” Cô lấy ra 5 phân tiền đặt lên bàn đẩy qua.

Lúc này không phải giờ cơm nên chẳng có khách nhân nào, kể cả có khách thì tự nhiên được 5 phân tiền như vậy hắn cũng muốn kiếm.

Ông chủ lau tay rồi ngồi lại gần: “Cháu nói đi, những chuyện quanh đây chú đây vẫn biết không ít.”

Khúc Tiểu Tây cúi đầu nhìn tờ báo trong tay hỏi mấy chỗ đã được khoanh vòng xem tình huống trị an như thế nào, hoàn cảnh xung quanh ra sao, tiền thuê nhà khoảng bao nhiêu. Ông chủ quán mì lấy tiền tự nhiên trả lời rõ ràng, còn cung cấp cho ba người Khúc Tiểu Tây tuyến đường tốt nhất.

Hai bên cùng có lợi cùng vui.