Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 33: Cờ Tướng



Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Khúc Tiểu Tây hoảng hốt nghĩ tới lúc trước khi nhà họ vẫn còn, mỗi ngày hai anh em ghé vào cùng nhau chơi cờ tướng. Dù Tiểu Đông bao nhiêu tuổi cũng chỉ có trí thông minh của đứa bé 7 tuổi. Vì thế khi đó cậu thắng một bánh bao nhỏ mới 3-4 tuổi hiển nhiên không có vấn đề.

Mỗi lần hai người đều chém giết nhau cực lợi hại á.

Cuối cùng luôn kết thúc với hình ảnh Tiểu Bắc thua cuộc khóc lóc đáng thương.

Cô hơi nhếch nhếch khóe miệng cười nói: “Ông chủ, cháu còn muốn một bộ cờ tướng.”

Tiểu Đông và Tiểu Bắc đồng loạt quay đầu nhìn cô, Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Chúng ta mang về nhà chơi.”

Nghe thấy lời này ánh mắt hai đứa nhỏ đều sáng lên, chẳng qua rất nhanh Tiểu Bắc đã túm chặt góc áo, nhỏ giọng hỏi: “Có thể hay không…… rất đắt tiền?”

Tiểu Đông cũng hoảng loạn theo.

Khúc Tiểu Tây lúc này đã giao tiền, xác thật không rẻ chút nào, chỉ một bộ cờ tướng mà tới 3 đồng bạc. Thậm chí so với nhiều đồ vật cô vừa mua còn đắt hơn nhiều.

Dù thế cô vẫn nhẹ giọng: “Có chút đắt nhưng vui vẻ cũng rất quan trọng nha. Hơn nữa cái này có thể dùng thật lâu thật lâu mà không hỏng. Nếu chúng ta muốn, đại khái có thể sử dụng tám năm, mười năm cơ. Tính bình quân thì mỗi năm chỉ mất khoảng mấy chục đồng; lại chia đều từng tháng cũng chỉ mất vài đồng; tiếp tục chia theo ngày, ai da, tính không ra; bốn xuống năm lên, có phải hay không giống như không mất tiền?”

Chưởng quầy: “!!!”

Còn có thể tính như vậy?

Nghe vậy Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc vui sướng cong khóe miệng nói: “Đúng vậy, không cần tiền.”

Khúc Tiểu Tây: “Được rồi, chúng ta đi!”

Ba người đều vui vẻ, trên đường trở về lại mua tờ báo giá 6 phân*. Loại báo này mất mấy phân đã mua được, cũng coi như sách báo lưu hành tương đối phổ biến.

*Phân: đơn vị tiền Trung Quốc. Trong đó: 1 tệ (đồng, nguyên) = 10 hào (10 mao); 1 hào = 10 xu (phân)

Ba anh em cùng nhau về nhà, chưa tới nơi đã thấy trước ngõ nhỏ bày mấy sạp cá đơn giản, nhìn qua thấy ít cá tươi sống. Cô bỏ tiền mua một ít, lại thêm một miếng thịt nhỏ rồi mới về nhà.

Tiểu Đông vui sướng rạo rực: “Hôm nay ăn cá.”



Khúc Tiểu Tây: “Hai người thích ăn cá rán, cá kho hay canh cá đều được.”

Tiểu Đông và Tiểu Bắc vừa nghe bắt đầu do dự, có vẻ như không biết nên chọn món nào mới tốt nhất.

Ba người một đường ríu rít, thảo luận các món trong bữa cơm chiều tới khí thế ngất trời. Mãi đến khi tới cửa nhà mới quyết định hôm nay muốn ăn canh cá.

Bọn họ vừa đến dưới lầu đã thấy có người chuyển nhà tới. Đúng là một nhà bốn người họ gặp trước đó.

Bọn họ không thuê lầu hai, ngược lại thuê kho hàng ở lầu 5.

Lam tiểu thư hơi dựa vào tường, mái tóc cuộn sóng cài một cái kẹp xinh đẹp.

Cô thấy ba anh em Khúc gia thay đổi mà kinh ngạc một chút, chẳng qua rất nhanh đã chuyển tầm mắt đến chỗ báo chí, hơi nhướn mi rồi cười nói: “U, Cao tiểu thư đã về rồi?”

Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Đúng vậy nha.”

Cô dùng giấy chứng nhận với tên “Cao Nhược Huyên”.

Cao là họ của mẹ bọn họ.

Lam tiểu thư lười biếng dựa vào tường cũng chẳng buồn nhúc nhích, tiếp tục nói: “Tiểu lâu chúng ta thêm hàng xóm mới, chính là một nhà bốn người lúc đầu mấy đứa nhìn thấy. Sau này lại nhiều hơn một nhà gánh vác các loại phí dụng rồi.”

Một câu cuối cùng mới là trọng điểm.

Khúc Tiểu Tây biết ý, mỉm cười: “Vậy thật tốt quá!”

Không có con đường kiếm tiền mới nào phía trước thì có thể giảm bớt chi phí tự nhiên tốt rồi!

Vừa lúc thím lầu hai xách theo túi xách nhỏ trở về, Lam tiểu thư lại hướng ánh mắt vào người nọ, ba anh em Khúc Tiểu Tây thuận thế lên lầu. Cũng không biết Lam tiểu thư có phải hay không chuyên môn ở cửa chờ mọi người về thông báo chuyện này nữa.

Thời gian còn sớm, Khúc Tiểu Tây không vội vàng làm cơm chiều.

Nhà cô nấu cơm có Tiểu Đông, Tiểu Bắc hỗ trợ nên rất nhanh, cũng lo lỡ mất chuyện gì.

Khúc Tiểu Tây ngồi ở án thư*, mở báo ra, Tiểu Đông, Tiểu Bắc một trái một phải tò mò mở to hai mắt nhìn xem. Khúc Tiểu Tây nhìn họ mới hoảng hốt nhớ ra hai nhóc đang trong độ tuổi đi học.



*Án thư: Bàn dùng xếp sách và viết chữ, dáng hẹp, dài theo kiểu cổ.

Chẳng qua tình huống hiện thế này …… Khúc Tiểu Tây chỉ có thể tạm thời chờ một chút.

Cô nhẹ giọng: “Chờ chúng ta hoàn toàn ổn định thì em sẽ đưa hai người đi học.”

Tầm mắt cô hơi dừng lại trên người Tiểu Đông rồi lập tức rời đi, nói: “Hoặc tìm người dạy tại nhà cho hai người.”

Hai nhóc Tiểu Đông, Tiểu Bắc lập tức gật đầu, rất ngoan ngoãn: “Được.”

Hai đứa đều có chút vui sướng, Khúc Tiểu Tây không nhịn được, duỗi tay xoa xoa đầu hai người.

Tuy rằng một nhóc vốn là anh cô nhưng trong lòng cô cả hai đều chỉ như trẻ nhỏ cả.

Cô đem túi xách đựng hộp cờ tướng giao cho Tiểu Đông, nói: “Đây là của hai người, đi chơi đi.”

Tiểu Đông và Tiểu Bắc liên tiếp hoan hô, hai người lập tức cầm hộp trở về phòng.

Khúc Tiểu Tây một mình ngồi trong phòng khách, cô mở báo ra chuyên tâm xem xét.

Lúc này báo chí chia thành rất nhiều phong cách, như loại cô vừa mua giá 6 phân này chẳng hạn, đại thể cũng không phải cùng một phong cách. Chẳng qua làm cô tương đối vừa lòng chính là hiện tại bạch thoại văn* cũng không ít, tuy nói viết cái gì đều có thể, nhưng là làm một cái hiện đại người, khẳng định vẫn là càng thói quen loại này phong cách.

*Bạch thoại văn: các dạng văn viết tiếng Trung dựa trên các phương ngôn (tiếng địa phương) khác nhau được nói trên khắp Trung Quốc, khác với văn ngôn là dạng văn viết tiêu chuẩn được sử dụng xuyên suốt cho tới đầu thế kỷ 20. Một bạch thoại dựa trên tiếng Quan thoại đã được sử dụng trong các tiểu thuyết dưới thời nhà Minh và nhà Thanh, và sau này được các nhà trí thức có liên hệ tới Phong trào Ngũ Tứ san định. Từ thập niên 1920 trở đi, dạng bạch thoại này là văn phong tiêu chuẩn cho tất cả các phương ngôn tiếng Trung khắp Trung Quốc đại lục, Đài Loan, Malaysia và Singapore với cương vị là văn viết của tiếng Quan thoại Chuẩn (tiếng Hán tiêu chuẩn hiện đại). Nó cũng được gọi là Bạch thoại Quan thoại (tiếng Trung văn viết tiêu chuẩn hoặc hiện đại) để phân biệt với các bản ngữ nói, và với các bản ngữ viết (bạch thoại) trước đây hoặc không chính thức như Bạch thoại tiếng Quảng Đông và Bạch thoại tiếng Mân Tuyền Chương. (Wiki)

Khúc Tiểu Tây nhìn chốc lát, tìm một tờ giấy, phân biệt ghi ra đặc điểm của mấy tờ báo. Chẳng mất bao lâu cô đã xác định mục tiêu tỏa định trên một tờ báo.

Cô là người mới, muốn gia nhập ngay hiển nhiên không dễ, lần đầu tiên tốt nhất nên lựa chọn ngạch cửa* thấp một chút. Mặt khác phải xây dựng nội dung xuất kỳ bất ý, độc đáo mới mẻ. Như vậy mới càng dễ dàng qua cửa.

*ngạch cửa: Ý chỉ yêu cầu

* Xuất kỳ bất ý: bất ngờ. Nguyên nói đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị. ◇Tôn Tử 孫子: “Công kì vô bị, xuất kì bất ý” 攻其無備, 出其不意 (Kế 計). § Sau dùng “xuất kì bất ý” 出其不意 chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.

Cô chọn —— thể loại văn ngắn hài hước.

Cô mở giấy ra viết bản thảo, tiến hành thôi……