Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 34: Tên Đàn Ông Lạ Mặt



Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Chạng vạng, từng căn nhà dần lên đèn.

Khúc Tiểu Tây nhanh nhẹn tắm gội, ngồi xoa tóc ở án thư.

Rốt cuộc, mỗi ngày chỉ có khoảng thời gian nửa giờ từ 8 giờ đến 8 rưỡi này mới có nước ấm, nếu không nắm chặt sẽ không kịp!

Mà bởi vì thời gian này nhà nào cũng phải dùng nước ấm nên dòng nước nhỏ yếu đến đáng thương. Thế nhưng có vẫn còn hơn không.

Khúc Tiểu Tây lau khô đầu tóc, xác nhận bọt nước sẽ không rơi trên giấy viết bản thảo mới mở giấy ra. Trước khi dùng cơm cô đã xây dựng đại cương, giờ lần nữa nhìn lại một lần, Khúc Tiểu Tây đặt bút viết. Vai chính trong chuyện xưa là một người xấu.

Cô lấy phương thức cực kỳ khôi hài xây dựng một kẻ xấu làm đủ mọi chuyện ác, người này không từ chuyện gì, đê tiện vô sỉ, âm hiểm xảo trá. Thậm chí vợ y cũng do đoạt mới có được. Thiếu nữ kia so với y nhỏ hơn đến mười mấy tuổi, đang trong độ xuân xanh. Sau khi bị chiếm đoạn lại không oán không hối đi theo gã đại ác này.

Thiếu nữ mỗi ngày ra ngoài giặt quần áo cho người ta, kiếm được tiền thì mua vật liệu về làm quần áo mới, giày mới cho y.

Thiếu nữ khi có thời gian nghỉ ngơi lại nhận việc làm áo bông bên kiếm tiền cho y mua thịt, uống rượu.

Thiếu nữ thậm chí dùng tiền vất vả dán hộp giấy mua sữa dê cho y uống mỗi sáng sớm.

Càng đừng nói tới việc cứ cách mỗi ngày nàng lại tự mình gánh nước, đốt nước giúp y gội đầu. Trời lạnh còn muốn tích cóp tiền mua kem bảo vệ da sang quý cho y thoa mặt. Rõ ràng ở tại xóm nghèo nhưng y lại được hưởng cuộc sống như quý công tử nhà người ta.

Mặt mày như ngọc, không nhiễm một hạt bụi.

Tên đàn ông như vậy lại nhờ một thiếu nữ cung cấp nuôi dưỡng ra, nàng chăm sóc y quá tốt còn bản thân bộ dạng lại lôi thôi giống như ăn mày.

Ai cũng nói tên tiểu nhân vô sỉ này may mắn có phúc khí như vậy.

Đại ác nhân xấu xa cùng thiếu nữ tốt bụng hình thành hình ảnh đối lập mạnh mẽ như cách biệt trên trời - dưới đất.

Đầu bút lông vừa chuyển, thiếu nữ vào nhà kẻ đại ác non nửa năm, vừa lúc ăn tết, tân niên đại cát*, thiếu nữ lấy số tiền tích cóp được từ làm công đặt mua một bàn rượu với nhiều đồ ăn ngon. Đại ác nhân đã có thói quen như vậy mỗi ngày, giống như trước đây, ăn ăn uống uống, sung sướng không ai bằng.

*Tân niên đại cát: Năm mới như ý

Chỉ là lúc này đây, y mới uống chút rượu đã hôn mê.

Trước khi hôn mê y mơ hồ có thể thấy được gương mặt thiếu nữ như có như không tươi cười, nụ cười kia so với trước đây xán lạn gấp nhiều lần.



Nàng khinh thanh tế ngữ*: “Kẻ ác như ngươi nên gặp quả báo……”

*Khinh thanh tế ngữ: lời nói nhỏ nhẹ

Chờ y tỉnh lại đã thấy mình ở trong tiểu quan nhi quán*.

*Tiểu quan nhi quán: Giống kỹ viện nhưng người “bán” là nam.

Đúng thế, y…bị bán.

Bị “Vợ” bán đi!

Hơn nữa còn bán vào tiểu quan nhi quán.

Một năm này y được chăm đến trắng nõn sạch sẽ, tuy tuổi hơi lớn chút nhưng sờ vào cũng non mềm.

Kết cục chuyện xưa, thiếu nữ nghèo túng đeo tay nảy có chút hốt hoảng đi giữa đường phố trống trải, một tên côn đồ nhảy ra “Cướp đây!”

Thiếu nữ cười đến vui vẻ… lại thêm một kẻ mắc câu!

Chuyện xưa đột nhiên dừng lại.

Chuyện xưa cũng không phức tạp nhưng phong cách như vậy không thấy nhiều, Khúc Tiểu Tây lại lấy phương thức cực khôi hài từ từ kể ra. Rõ ràng không phải hài kịch nhưng lại cực kỳ buồn cười. Thậm chí liên kết đầu đuôi xoay chuyển ngược lại khiến người ta bất ngờ ngoài dự kiến.

Khúc Tiểu Tây sửa sang lại một lần, kiểm tra lại lần nữa, sao chép lại lần nữa mới ghi rơi xuống khoản* —— Thường Hoan Hỉ.

*Khoản: Chữ viết nhỏ ghi tên của người thực hiện, kiểu như bút danh.

Đây là “Nghệ danh” cô dùng lúc làm paparazzi, hiện tại trực tiếp dùng, ý nghĩa muốn “làm người luôn phải vui mừng*”.

*Hoan hỉ: vui mừng

Tuy rằng lạc khoản dùng làm bút danh nhưng cô vẫn đặc biệt đánh dấu “Tên thật” của mình—— Cao Nhược Huyên.

Cô đem giấy viết bản thảo dàn phẳng, để khô rồi gấp cho vào phong thư, dán tem lên.

Tuy Khúc Tiểu Tây viết xong chuyện xưa nhưng nếu bình tĩnh mà xem xét, cô không chắc lắm liệu câu chuyện này có thể khiến người khác chú ý hay không. Khúc Tiểu Tây yên lặng rút ra một tờ giấy khác tiếp tục viết.

Làm người á… kiêng kị nhất là đem trứng gà đặt chung một rổ*.



*Trứng gà đặt chung một rổ: Bắt nguồn từ câu “Đừng đặt trứng gà vào cùng một giỏ” của James Tobin – người đoạt giải Nobel kinh tế 1981. Câu này có nghĩa là giảm rủi ro bằng cách đa dạng hóa các khoản đầu tư. Trong quản lý tài sản, rất nhiều người dường như đã tuân theo nguyên tắc đa dạng hóa, nhưng trên thực tế không có mục đích giảm thiểu rủi ro đầu tư. Tuy nhiên, người ta ước tính rằng ít người biết được quy tắc “Đừng đặt trứng gà vào trong 1 giỏ” mới chỉ có một nửa câu. Thực ra vế sau của câu này là “nhưng đừng đặt nó vào quá nhiều giỏ”. Nguồn: https://bytuong.com/

Cô gái Khúc lại chăm chú viết thêm mấy mẹo sinh hoạt nho nhỏ khác bao gồm làm thế nào để hàm răng vàng trở nên trắng sạch, cách loại bỏ mùi hôi chân khó chịu, còn có phương pháp trị say xe… Những chuyện như thế, tuy không biết có thể được chọn dùng hay không nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn một hơi viết mười mấy mẹo nhỏ dùng trong sinh hoạt như vậy.

Cô tìm được một tờ báo khác, dựa theo địa chỉ sao chép vào bìa phong thư.

Chỉ cần trúng tuyển… chính là kiếm được tiền!

Dán kỹ hai phong thư, lúc này cô mới duỗi cái eo lười biếng đứng dậy. Lúc này đã sắp 11 giờ, từ khi dọn lại đây, cô còn chưa từng ngủ muộn như vậy nữa. Ngoài cửa sổ giờ chỉ còn một khoảng không gian yên tĩnh, Khúc Tiểu Tây ghé vào cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, bên ngoài đèn đường đều đã tắt.

Dù đèn đường tắt hết nhưng vẫn còn chút ánh sáng loang loáng.

Đó là ánh sáng từ chiếc đèn dưới mái hiên cổng lớn.

Cô xoay người đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Một tên đàn ông đứng ở cửa.

Hắn diện một thân áo gió dài màu đen cùng bóng đêm như hòa thành một thể, chẳng qua ánh sáng từ chiếc đèn lại khiến hắn không thể che giấu. Người này mang mũ dạ, Khúc Tiểu Tây nhìn không rõ diện mạo, điều khiến người ta tò mò là hắn còn cầm một cái vali xách tay siêu siêu lớn.

Khúc Tiểu Tây từ trên cao nhìn xuống đánh giá người nọ, người nọ có vẻ cũng phát hiện, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên

Khúc Tiểu Tây nháy mắt né tránh, ngay sau đó lại có chút ảo não, cảm thấy mình không cần phải như vậy. Cô chỉ hóng hớt chút thì đã sao? Chờ tới khi Khúc Tiểu Tây lại lần nữa xuống dòm qua đã không có người nữa.

Dù không có ai nhưng thật ra vẫn có thể nghe thấy âm thanh lộc cộc ngoài hành lang.

Mặc dù mới ở đây chưa đến mười ngày, Khúc Tiểu Tây đã có thói quen, chính là tiếng giày cao gót của chủ nhà - Lam tiểu thư. Nhà ở đây cách âm giống nhau, ngoài hành lang lớn tiếng nói chuyện chút bên trong đều nghe được. Kể cả nghe không rõ nói gì nhưng tóm lại vẫn có thể cảm giác được có người nói.

Khúc Tiểu Tây bệnh nghề nghiệp tái phát nên đi vào cửa, dựng lỗ tai nghe ngóng, mơ hồ cảm giác bọn họ có vẻ không phải nói chuyện ở lầu một. Có lẽ là…… Lầu hai?

Khúc Tiểu Tây nghĩ tới gian phòng trống kia ở lầu hai, đại khái tới thuê nhà?

Này… giờ này cũng quá muộn rồi?

Bởi vì nghe không rõ nên Khúc Tiểu Tây chỉ có thể mang theo nghi hoặc nho nhỏ về phòng ngủ.

Từ khi dọn đến đây, cô làm việc và nghỉ ngơi tương đối có quy luật, chẳng qua giờ đã thật sự mệt mỏi, Khúc Tiểu Tây che miệng ngáp một cái, lê dép về phòng.