Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 43: Đám Hàng Xóm Kỳ Quái



Editor: Bánh bao chay nhân thịt

“Như… như thế nào là anh?”

Khúc Tiểu Tây mở to mắt hết cỡ, không thể tưởng tượng được nhìn anh chàng trước mặt.

Anh chàng này không phải ai khác, đúng thế, đúng là anh giai nhà hàng xóm đấy!

Đúng vậy, lầu hai kia kìa.

Anh giai mặc tây trang, đi giày da áo gió ý!

Nếu đổi thành người khác chắc không đến mức khiếp sợ như vậy. Trái lại Khúc Tiểu Tây giờ thật khiếp sợ đến mắt hạnh tròn tròn mở to. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập dán nhãn “Không thể tưởng tượng”. Cô nhìn anh chàng trước mặt hơn nửa ngày nói không nên lời.

Cuối cùng vẫn là vị anh giai này chủ động mở miệng: “Còn muốn 2 cây xương ống lớn?”

Đầu Khúc Tiểu Tây máy móc gật gật.

Anh chàng giơ tay chém xuống, lưu loát bắt đầu chặt xương sườn. Hắn băm nhỏ xương sườn, nói: “Xương sườn 3 cân mỗi cân 1 mao, tính cô 3 cân đi. Xương ống này đó tổng cộng 1 mao thành 4 mao tiền.”

Khúc Tiểu Tây cảm thấy mình lúc này giống như người máy, cô ngốc ngốc đem một đồng bạc trên tay đưa qua. Anh chàng thổi một chút, rồi trả lại tiền lẻ, cất tiền đi. Sau lại cẩn thận đem xương sườn cùng xương ống dùng dây cỏ cột chắc, đưa qua.

“Này.” Hắn lay động xương sườn cùng đại xương cốt trên tay một chút.

Khúc Tiểu Tây lúc này mới rốt cuộc mới từ khiếp sợ phản ứng lại, cô duỗi tay tiếp nhận dây cỏ. Lại nghĩ nghĩ, bổ sung một câu: “Cảm ơn anh.”

Anh trai đồ tể không cho chút biểu tình dư thừa nào, ngược lại còn rất tự nhiên nói: “Hoan nghênh lần sau lại đến chiếu cố.”

Khúc Tiểu Tây cầm thịt, cảm thấy dưới chân hư không, cô cùng anh em trai rời khỏi sạp thịt. Trên đường về nhà, không chỉ Khúc Tiểu Tây tương đối yên lặng mà Tiểu Bắc và Tiểu Đông cũng như vậy. Hai nhóc đến giờ còn chưa phản ứng lại cơ, anh giai này sao biến hóa lớn thế nhỉ?



“Em ơi, hay thật sự có người lớn lên giống nhau như đúc?” Tiểu Đông đơn thuần cảm thấy quần áo không giống nhau, khí chất không giống nhau thì nhất định không phải cùng một người.

Tiểu Bắc bé nhưng tâm trí không bé. Nhóc con lại phồng lên khuôn mặt nhỏ nhắn sửa đúng cho anh: “Đó là cùng một người.”

Tiểu Đông: “Không phải một người đâu.”

Tiểu Bắc: “Là một người.”

Hai người có ý kiến khác nhau rất lớn, song song nhìn về phía Khúc Tiểu Tây.

Khúc Tiểu Tây: “…… Là một người.”

Người nọ nhìn thấy nàng, rõ ràng biết nhau mà.

Cô nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là một người, chẳng qua chuyện này cùng chúng ta cũng không liên quan. Chúng ta đêm nay làm xương sườn hấp, được không?”

Tiểu Đông vội nói: “Được!”

Thành công dời lực chú ý đi rồi.

Thành công dời lực chú ý của họ nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn còn suy nghĩ tiếp. Người này vì sao biến hóa lớn vầy nhỉ?

Tò mò quá đi!

Thật là một người kỳ quái!

Khúc Tiểu Tây một đường mang theo xương sườn về nhà. Vừa đến dưới lầu đã nhìn thấy một tên đàn ông bụng bia đang lôi lôi kéo kéo với Lam tiểu thư. Lam tiểu thư sắc mặt có vài phần trào phúng. Mặt nam bụng bia ngược hướng bọn nên không thấy rõ lắm biểu tình. Chẳng biết tình huống gì nữa.

Ba người đến gần thì nghe thấy tiếng tên đàn ông mang theo ý cầu xin: “Lam tỷ* à, thật sự tôi không có biện pháp nào khác. Dù có chút biện pháp nho nhỏ thôi tôi cũng không đến mức tới quấy rầy ngài đâu!”



*Một số chỗ mị sẽ để từ Hán thể hiện ý tôn trọng như này nhé.

Lỗ tai nhỏ của Khúc Tiểu Tây lập tức dựng thẳng lên tới, không có cách nào cả, đây là bệnh nghề nghiệp.

Gặp được chút chuyện gì, cô đều tò mò đó.

Lòng hiếu kỳ thật mạnh.

Tiểu Đông và Tiểu Bắc tuổi còn nhỏ nhưng mấy ngày này, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều được Tiểu Tây giải thích rõ mọi chuyện cho nghe. Hơn nữa, ban đầu cũng ăn chút khổ nên hai đứa nhỏ khá hiểu chuyện.

Tuy tò mò nhưng lại ngoan ngoãn đi theo phía sau Khúc Tiểu Tây.

Ba người lên lầu thì nghe thấy giọng Lam tiểu thư cực kỳ không kiên nhẫn: “Vương đạo diễn, cậu đây là khó xử tôi. Tôi đã rời khỏi vòng rồi, chỗ nào còn có thể diện đi dạy dỗ người ta chứ. Sau lưng người ta có chỗ dựa đấy. Tôi dạy tốt cũng thành không tốt còn rước lấy phiền toái cho mình. Cậu cũng vì tôi suy nghĩ một chút, vũng nước đục như vậy tôi không nghĩ chui đầu vào nữa.”

Họ đi tiếp lên trên liền nghe không còn rõ lắm.

Chẳng qua Khúc Tiểu Tây vừa lên lầu 3 đã thấy bà Bàng đối diện đứng ở cửa thang lầu không nhúc nhích, rất có dáng vẻ nghe lén ha.

Khúc Tiểu Tây nhướng mày.

Bà Bàng có chút xấu hổ, rất nhanh lại cười nói: “Đã về rồi?”

Khúc Tiểu Tây: “Đúng vậy nha. Ngài đây muốn đi ra ngoài à?”

Bà Bàng lập tức đáp: “Không phải sao? Mua chút rau để nấu cơm chiều.”

Tầm mắt bà ta dừng trên đồ vật trong tay Khúc Tiểu Tây nói: “Hôm nay xương sườn không tệ nha.” Bà ta làm ra dáng vẻ vội vàng phải đi, nói: “Tôi đây cũng phải nhanh chút, miễn cho bán hết.”

Khúc Tiểu Tây gật đầu, mắt thấy bà Bàng xuống lầu, cô mở cửa nhà mình ra, vào cửa.