Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 49: Khoe Khoang



Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Khúc Tiểu Tây lại tới ngân hàng.

Lúc này cô tới rút 30 đồng, đây là tiền nhuận bút bản thảo lần thứ 2 và thứ 3 của cô, so với lần đầu tiên nhiều hơn chút.

Lúc này Khúc Tiểu Tây mới có hiểu rõ một chút tại sao mọi người đều nói đọc sách mang đến chỗ tốt vô giá. Đấy, mọi người xem, dù cô cũng không có bằng cấp gì nhưng vẫn có thể dựa vào cái này thu vào túi khoản tiền không tồi chẳng kém nhiều công việc khác.

Những công việc vốn luôn được gắn mác “có thể diện”.

Phải biết rằng, cô nhẹ nhàng như vậy liền kiếm được 30 đồng bạc. Kể cả người ở tửu lầu chạy vặt một tháng khó khăn lắm mới có thể lấy được 15 đồng bạc. Nếu tốt hơn một chút có thể thu về 20 đồng. Dĩ nhiên những người đó càng vất vả hơn. Nói ngay đến việc họ ngẫu nhiên gọi một lần xe kéo chẳng hạn, xa phu mỗi tháng phải giao phí thuê xe, dưới tình huống sinh ý* giống nhau, cũng chửng qua thu được mười mấy đồng bạc thôi.

*Sinh ý: việc làm ăn

Có thể thấy được thời đại này sống bằng thể lực không dễ kiếm tiền.

So sánh mới thấy Khúc Tiểu Tây sinh hoạt có thể coi là khá thoải mái.

Lần này cô ra cửa một mình nên không ở lâu bên ngoài, xong việc đã vội vàng quay lại. Vừa tới cửa đã gặp Lam tiểu thư thướt tha đi ra, thân mật chào hỏi: “Bảo bối của chị ơi, em đã về rồi à?”

Khúc Tiểu Tây ngạc nhiên liếc nhìn Lam tiểu thư một cái, không biết cô nàng này này lại bày trò gì nữa.

Chẳng qua Khúc Tiểu Tây đã gặp qua vô số “thân tình” nên sớm luyện thành thói quen, cũng không sợ hãi mà còn thanh thúy cười, nói: “Chủ nhà tiểu thư hôm nay có chuyện vui sao?”

Lam tiểu thư đi sát sau người cô, tay nắm lấy tay cô, trong tay khác còn có một tờ báo, sung sướng kiêu ngạo nói: “Chị đưa tin rồi, đã đăng báo.”



Đây hẳn là chỉ bài Khúc Tiểu Tây viết kia.

Khúc Tiểu Tây: “Chúc mừng.”

Lam tiểu thư tiến lên, kéo kéo cô nói: “Đi, đi nhà chị ngồi chút.”

Ngày xưa Lam tiểu thư còn mang theo chút cao ngạo, không phải ấm áp như thế. Giờ nhìn xem, chị giống như đóa hoa nở rộ ngày xuân vừa nhiệt tình vừa hào phóng, tươi cười xán lạn.

Khúc Tiểu Tây nhìn thái độ hưng phấn như vậy nên không dập tắt nhiệt tình của chị nữa.

Rốt cuộc đây không chỉ đơn thuần là chủ nhà tiểu thư nữa. Giờ chị còn đóng vai trò tạo ta cơ hội nghề nghiệp cho cô đấy. Tuy chỉ có một việc nhưng 20 đồng bạc cũng không ít.

Lam tiểu thư lôi kéo Khúc Tiểu Tây vào nhà, nhìn thấy bà Bàng cũng ở lầu 3 và dì Dương lầu 2 cùng xuống lầu. Chị nhiệt tình tiếp đón: “Ui da, hai vị đây muốn ra ngoài sao? Không đi thì tới nhà tôi uống trà nhé.”

Lam tiểu thư khó có khi nhiệt tình như vậy, hai vị hàng xóng thụ sủng nhược kinh cùng nhau vào nhà. Không đợi họ hỏi thăm, Lam tiểu thư đã liên thanh nói chẳng khác gì pháo đốt, bùm bùm bùm liên tục: “Mấy ngày gần đây không phải có bộ phim tôi diễn chính sao? Mọi người biết không?”

*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà sợ hãi.

Chị yêu kiều nâng ngón tay, ha ha ha cười: “Phim kia cũng không phải phim gì hay, thường thôi. Chẳng qua kỹ năng của tôi kìa… ầy da… được lên báo nữa. Ai ui ui, người xem luôn có tuệ nhãn thức anh hùng*. Nếu cho tôi đây viết, chính tôi cũng thấy thật ngượng ngùng đó. Mỗi tội từng câu từng chữ viết ra đều là lời nói thật đấy.”

*Tuệ nhãn thức anh hùng: mắt sáng nhìn người giỏi

Lam tiểu thư tận tình khoe khoang, cứ như áng văn này không phải “Mua” từ Khúc Tiểu Tây cô vậy.

Mà đương sự quan trọng nhất thì sao? Khúc Tiểu Tây ngồi một bên nghịch ngợm cười, mi mắt cong cong, toàn bộ quá trình đều bày ra đôi mắt nhỏ tràn ngập sùng bái, hâm mộ.



Cứ như chuyện này một chút cũng không liên quan đến cô đâu đó.

Cô thức thời như vậy đấy, kỹ thuật diễn nhìn vào cũng có vẻ khá tốt, Lam tiểu thư càng thấy càng vui sướng.

Lam tiểu thư lôi kéo bọn họ tận tình khoe ra, bùm bùm bùm, miệng nói không ngừng được. Bà Bàng cùng dì Dương năm lần bảy lượt muốn thoát thân đều bị Lam tiểu thư gạt qua. Mãi đến khi Lam tiểu thư khoe xong rồi mới thư thái từ bi thả cho họ một con đường sống.

Mấy ngàn chữ, Lam tiểu thư đọc từng câu một, phân tích từng chỗ một cho các bà nghe đấy.

Thật vất vả, họ mới được thả ra. Bà Bàng không nhịn được ca thán nói: “Chẳng qua chỉ là một minh tinh nhỏ tuyến 3, được khen chút chút đã không biết mình họ gì nữa rồi? Thật buồn cười đến cực điểm!”

Khúc Tiểu Tây chớp chớp mắt, không đáp lời.

Dì Dương lập tức giữ chặt bà Bàng, mang theo ý cười, nói: “Bà nói bậy gì đó, đừng nói giỡn, nếu làm Cao tiểu thư hiểu lầm thì biết làm thế nào cho phải.”

Khúc Tiểu Tây tiếp tục chớp mắt.

Bà Bàng giờ mới phản ứng lại, lập tức lộ ra một nụ cười, nói: “Ui da, nhìn tôi nè, nói chuyện luôn không mang đầu óc, toàn nói bậy không à. Ai nha, thời gian không còn sớm, nên đi mua đồ ăn, nếu không trong nhà chẳng còn gì để ăn cả.”

Hai hàng xóm đang muốn nhanh chóng rời đi lại nghe thấy tiếng chuông xe vang lên. Người phát thư ngó nghiêng tìm tòi, thấy Khúc Tiểu Tây, cười nói: “Cao tiểu thư, có thư của ngài này.”

Khúc Tiểu Tây: “Cảm ơn nha.”

Bà Bàng cùng dì Dương trao đổi ánh mắt.

Cô ở nơi này không lâu nhưng lại nhận được nhiều thư nhất.