Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 16: chương 6.2





Vừa đi trên hành lang sáng ánh đuốc, Tessa vừa nhớ lại cái ngày cô từ tàu bước xuống Southampton. Cô đã tới Anh mà chẳng biết ai khác ngoài anh mình, rồi bị Chị Em Hắc Ám buộc phải phục vụ họ. Giờ cô lại vướng vào các Thợ Săn Bóng Tối, và ai sẽ đối xử với cô tốt hơn đây? Giống như Chị Em Hắc Ám, họ muốn lợi dụng cô – lợi dụng cô hòng lấy những thông tin cô biết – và giờ tất cả đều biết về khả năng của cô, vậy còn bao lâu nữa đến lúc họ sẽ lợi dụng cô như hai mụ đàn bà kia?

Mải mê suy nghĩ, Tessa suýt đâm đầu vào tường. Cô dừng sựng lại – và nhíu mày nhìn quanh. Cô đã đi xa hơn đoạn đường cô và Charlotte tới phòng ăn, và cô vẫn chưa tìm được phòng mình. Nói đúng hơn, cô không đứng tại hành lang cũ. Giờ cô đang ở một sảnh lớn có những ngọn đuốc và tranh thảm tường hai bên, nhưng cô có đi đúng đường không nhỉ? Một vài hành lang rất sáng, một vài rất tối, những ngọn đuốc cháy lên với đủ màu sắc ánh sáng. Đôi lúc, những ngọn đuốc bùng lên và hấp háy chớp tắt đi khi cô đi qua, như thể trả lời lại sự kích thích nào đó cô không nhìn thấy. Còn hành lang này khá tối. Cô thận trọng đi tới cuối hành lang. Tại đó, đường rẽ thành hai nhánh giống hệt hành lang này.

“Lạc à?” một giọng chậm rãi, kiêu ngạo và cực kỳ quen thuộc vang lên sau lưng cô. Là Will.

Tessa quay lại thấy anh đang ơ hờ dựa lựng vào bức tường đằng sau như thể dựa cửa, chân đi giày da lộn vắt chéo phía trước. Anh cầm viên đá phát sáng trong tay. Thấy ánh mắt của cô, anh nhét nó vào túi và khiến nó tắt ngay lặp tự.


“Em nên để anh dẫn em đi thăm quan Học Viện một chút chứ, Gray,” anh đề nghị. “Để em không lạc nữa.”

Tessa lườm xéo anh một cái.

“Tất nhiên nếu muốn, em có thể tiếp tục đi tha thẩn,” anh bổ sung. “Nhưng báo cho em biết trước, ở Học Viện có ít nhất ba đến bốn cánh cửa em không nên mở. Ví dụ, có một cánh cửa dẫn vào phòng bọn anh nhốt quỷ. Chúng hơi “hiếu động” một chút. À còn có kho vũ khí nữa. Một vài món vũ khí có tư duy riêng, và chúng rất sắc. Rồi có những phòng mở ra khoảng không. Chúng dùng để khiến những kẻ đột nhập rối trí, nhưng khi em ở nóc nhà thờ, em sẽ không muốn vô tình trượt chân và…”

“Em không tin anh,” Tessa nói. “Anh nói dối dở lắm, anh Herodale ạ. Nhưng…” Cô cắn môi. “Em không thích đi lang thang. Anh có thể dẫn em đi thăm quan nếu hứa không lừa em.”

Will thề. Và, Tessa rất bất ngờ khi anh làm đúng như lời hứa. Anh vừa trò chuyện vừa đi cô đi qua hàng tá những hành lang giống hệt nhau. Anh bảo cô Học Viện có bao nhiêu phòng (nhiều hơn số cô đếm được), có thể chứa được bao nhiêu người (hàng trăm) và chỉ cho cô phòng khiêu vũ rộng mênh mông được dùng để tổ chức tiệc Giáng Sinh thường niên cho Enclave – Will bảo đó là từ họ dùng để chỉ nhóm Thợ Săn Bóng Tối của Luân Đôn (anh cũng nói thêm là nhóm Thợ Săn Bóng Tối ở New York được gọi là “Conclave”. Có vẻ giới Thợ Săn Bóng Tối cũng dùng tiếng lóng.)

Sau phòng khiêu vũ, họ tham quan bếp. Will giới thiệu cho Tessa biết bà bác mà cô gặp trong phòng ăn tên là Agatha và bà là đầu bếp của nơi đây. Bà đang ngồi khâu vá trước một quầy bếp rất lớn và phì phèo hút tẩu thuốc khiến Tessa ngạc nhiên vô cùng. Bà mỉm cười hiền từ khi Will lấy vài cái bánh sôcôla trên đĩa. Will đưa một cái cho Tessa.

Cô rùng mình. “Không. Em ghét sôcôla.”

Will có vẻ hoảng. “Em là loại quái vật gì mà lại ghét sôcôla chứ?” “Thằng bé được nết ăn nết uống.” Agatha bảo Tessa với một nụ cười điềm tĩnh. “Từ hồi nó mười hai đã vậy. Chắc do luyện tập chăm chỉ nên nó mới không phát phì ra đó.”

Tessa, vui vẻ khi nghĩ tới một Will phì nộn, khen ngợi bà Agatha đang hút tẩu về việc bà một mình quản lý gian bếp rộng giỏi thế nào. Nơi này, với từng hàng từng hàng đồ ăn sẵn, súp, những chai thiếc đựng gia vị cùng một tảng thịt bò lớn đang nướng trên lò lửa, có vẻ thừa sức phục vụ hàng trăm người.


“Lấy lòng Agatha là hành động thông minh đấy,” Will nói khi họ đã rời bếp. “Giờ dì ấy thích em. Về nếu dì ấy ghét em, chuyện sẽ chẳng hay ho chút nào.Dì ấy sẽ cho em ăn cháo đá cho mà xem.” “Ôi trời,” Tessa nói, nhưng cô không giấu nổi niềm vui của mình. Họ đi từ nhà bếp đến phòng chơi nhạc để những chiếc đàn hạc và cây đại dương cầm cổ nhuốm màu bụi. Theo cầu thang đi xuống, họ tới phòng khách. Đó là một nơi khá đẹp mắt, với những bức tường đá được dán giấy dán tường hình là và hoa huệ tây. Lửa đang bập bùng cháy trong một lò sưởi lớn có vài chiếc ghế êm ái đặt gần. Trong phòng còn có một chiếc bàn gỗ lớn. Will bảo đó là nơi Charlotte giải quyết những công việc điều hành Học Viện. Tessa bỗng băn khoăn không biết Henry làm gì và ở đâu.

Sau đó họ tới tham quan kho vũ khí. Hóa ra nó ổn hơn bảo tàng trong trí tưởng tượng của Tessa nhiều. Hàng trăm chiếc mâu, rìu, dao găm, kiếm và cả là vài khẩu súng hỏa mai treo trên tường, cùng một bộ sưu tập các loại giáp khác nhau, từ xà cạp bảo vệ ống quyển tới những bộ giáp kim loại hoàn chỉnh. Một thiếu niên trông rắn rỏi với mái tóc nâu sậm đâng ngồi trên chiếc bàn cao và đánh bóng một loạt những con dao ngắn. Cậu cười khi thấy họ đi vào. “Chào cậu chủ Will.”

“Chào Thomas. Xin giới thiệu đây là Gray.” Anh chỉ sang Tessa.

“Cậu từng tới Ngôi Nhà Hắc Ám!” Tessa reo lên và nhìn Thomas kỹ hơn. “Cậu tới cùng anh Branwell. Chị tưởng…”

“Em là Thợ Săn Bóng Tối?” Thomas cười. Cậu có một khuôn mặt dễ mến và dễ gần, với mái tóc dày loăn xoăn. Áo cậu để hở cổ khoe cần cổ nam tính. Dù cậu còn trẻ nhưng cực kỳ cao và lực lượng với bắp tay căng lên dưới ống tay áo. “Không phải đâu. Em chỉ được huấn luyện giống vậy thôi.”

Will dựa người vào tường. “Sao cậu sắp xếp dao kết liễu kiểu đó hả Thomas? Dạo này anh đã đụng độ với kha khá quỷ Shax, và anh cần thứ gì đó mảnh để lách qua lớp vỏ của chúng.”

Thomas bắt đầu nói gì đó với Will về hàng bị chuyển đến chậm do thời tiết ở Idris, nhưng Tessa bị thứ khác thu hút sự chú ý. Đó là một cái hộp gỗ dài mạ vàng, bóng loáng với biểu tượng một con rắn cắn đuôi chính nó được khắc chìm.

“Đó không phải biểu tượng của Chị Em Hắc Ám sao?” cô hỏi. “Sao nó có mặt ở đây?”


“Không hẳn,” Will nói. “Chiếc hộp này là Pyxis. Qủy không có linh hồn; nhận thức của chúng đến từ một dạng năng lượng có thể lưu trữ. Pyxis là việc đó… À biểu tượng này là ouroboros – “kẻ ăn đuôi” – một biểu tượng giả kim thuật cổ xưa tượng trưng cho những không gian khác. Thế giới của chúng ta nằm bên trong con rắn còn những thế giới khác nằm ngoài.” Anh nhún vai. “Đến khi thấy biểu tượng của Chị Em Hắc Ám, anh mới thấy có người vẽ ouroboros với hai con rắn… Này, không được,” anh chắn trước Tessa khi thấy cô định sờ cái hộp. “Chỉ Thợ Săn Bóng Tối mới có thể chạm vào hộp. Nếu không sẽ xảy ra chuyện không hay. Giờ đi thôi. Chúng ta làm mất khá nhiều thời gian của Thomas rồi.”

“Không sao đâu,” Thomas cự nự, nhưng Will đã bước đi mất. Tới ngưỡng cửa, Tessa liếc nhìn Thomas. Cậu lại tiếp tục đánh bóng vũ khí, nhưng không hiểu sao khi nhìn đôi vai cậu, Tessa cảm nhận thấy một nỗi cô đơn.

“Em không biết anh để người phàm chiến đấu cùng anh đấy,” cô nói với Will sau khi họ bỏ lại kho vũ khí sau lưng. “Vậy Thomas là người giúp việc hay…”

“Thomas đã ở Học Viện gần cả cuộc đời rồi,” Will dẫn Tessa đi qua một khúc ngoặt. “Có những dòng tộc người phàm có Tâm Nhãn bẩm sinh và họ luôn phục vụ cho Thợ Săn Bóng Tối. Cha mẹ Thomas đã phục vụ cho cha mẹ Charlotte tại Học Viện, và giờ Thomas phục vụ Charlotte và Henry. Rồi con cái cậu ấy sẽ phục vụ con cái họ. Thomas làm mọi việc từ lái xe, chăm sóc Balios và Xanthos – đó là hai con ngựa bọn anh nuôi – và lo liệu vũ khí. Sophie và Agatha làm những việc khác, nhưng cũng có lúc Thomas phụ đỡ họ. Anh nghi cậu ta thích Sophie và không muốn cô ấy ôm đồm quá.”

Tessa mừng khi nghe đến đó. Cô cảm thấy tệ trước phản ứng của mình khi thấy vết sẹo của Sophie, và nghĩ tới việc Sophie có người theo đuổi – một anh chàng đẹp mã – khiến cô nhẹ nhõm đôi chút. “Có thể cậu ấy yêu quý dì Agatha,” cô nói.

“Anh mong là không. Anh muốn kết bạn với dì Agatha. Dì ấy có thể đã ngàn tuổi nhưng dì ấy làm món bánh mứt ngon tuyệt cú mèo. Vẻ đẹp có thể tàn lụi nhưng trù nghệ là vĩnh viễn.” Anh dừng lại trước một cánh cửa lớn bằng gỗ sồi có những tấm bản lề bằng đồng dày khự. “Giờ chúng ta tới rồi,” anh nói và vừa chạm vào cửa, nó liền bật mở.