Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai

Chương 26: Về nhà



Edit: Kim Hằng

- ---

Thành phố H, Cố gia.

"Ui, đó là Nguyễn Nguyễn kìa, thật xinh đẹp, đây là thi đấu gì thế?" Một người phụ nữ trung niên mỉm cười nắm lấy tay bà nội Cố.

"Cũng không phải là cuộc thi đấu gì lớn, nghe ba của Nguyễn Nguyễn nói đó là một cuộc thi khiêu vũ quốc tế." Bà nội Cố lơ đãng trả lời, nhưng ý cười dưới đáy mắt không thể che giấu được.

"Thi đấu quốc tế sao? Nguyễn Nguyễn còn đạt hạng nhất, Nguyễn Nguyễn nhà bà thật ưu tú."

"Aiii, đây là thứ con bé thích, người làm bà như tôi cũng chỉ có thể ủng hộ."

Tiếng phụ nữ huyên thuyên dưới lầu, ba Cố đóng văn kiện lại, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Nguyễn.

Giữa hai bên chênh lệch múi giờ, nước M lúc này đã hơn tám giờ tối.

Tư Cẩn sấy tóc cho Cố Nguyễn rồi đem quần áo đi giặt, máy tính vẫn chưa tắt, Cố Nguyễn ngồi vào bàn xem nội dung trên máy tính.

Anh cũng không phải làm việc mà đang thực hiện một chiến lược du lịch, hành trình của khách sạn về cơ bản đã được lên kế hoạch.

Điểm dừng chân đầu tiên là Scotland, Scotland là một trong số ít nơi trên thế giới giống như chốn thần tiên, với những ngọn núi, ngọn đồi, bờ biển, đồng bằng và đồng cỏ rực rỡ, Cố Nguyễn đã xem những bức ảnh trên Weibo, thực sự rất đẹp.

Điểm dừng chân thứ hai là Milan Ý, là nơi hoàn hảo nhất cho nghệ thuật và thời trang, là nơi mà các cô gái không thể không ghé qua.

Sau đó là Iceland, họ muốn tận mắt nhìn thấy cực quang, còn có Nhật Bản, hoa anh đào ở Nhật, đây là thời điểm thích hợp để ngắm nhìn chúng.

Vốn dĩ cô định đợi thi xong, hai người cùng nhau lên kế hoạch, nhưng như thế rất tốn thời gian, nào ngờ Tư Cẩn đã âm thầm chuẩn bị.

Đúng là tiểu thiên sứ của cô.

Tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên, Cố Nguyễn liếc nhìn tên người gọi, nhướng mày, là ba Cố.

Cô nhanh chóng nhấc máy: "Ba à, có chuyện gì vậy?"

Giọng của ba Cố truyền qua điện thoại, với sự ân cần và dịu dàng chỉ có ở bậc làm cha: "Con gái ngoan của ba hôm nay đạt hạng nhất, con có muốn được thưởng gì không?"

"Thưởng à, ba sẽ thưởng cho con gái của ba cái gì đây?"

"Cái này sao, ba đem cổ phần Cố thị chuyển qua cho con xem như phần thưởng được không?"

Tay Cố Nguyễn đang lăn chuột dừng lại: "Sao ba đột nhiên lại nói đến việc này? Con không phải đã có 15% cổ phần rồi sao? Còn nhận thêm làm gì nữa? Con không muốn."

Ba Cố cười, giọng có chút nồng nhiệt: "Tại sao những thứ mà những người đó thèm muốn lại vô giá trị với con gái của ba thế?"

"Được rồi, đừng nói về nó nữa, không có ý nghĩa gì cả."

"Được, nói cái khác đi, Tết năm nay con không về nhà, hiện tại thi đấu xong rồi, con có về nhà không?"

Cố Nguyễn lưu hồ sơ, đóng máy tính rồi nằm trên giường lớn, cầm lấy điện thoại di động của Tư Cẩn bấm vào lịch để xem ngày: "Cách thời gian vào học cũng còn lâu, qua mấy ngày nữa con sẽ về, con cùng Tư Cẩn định đi nước ngoài chơi mấy ngày."

Ba Cố chửi thầm trong lòng, lại là thằng nhóc thúi đó, làm cho con gái của ông không muốn về nhà.

Tuy nhiên, ông vẫn thương lượng: "Không thể gác chuyến đi vài ngày được sao? Cuộc họp thường niên của công ty sẽ diễn ra vào hai ngày sau, ba muốn con về nhà giữ thể diện cho ba."

Trong giọng nói của ba Cố cố tình lộ ra mất mát, khiến Cố Nguyễn cảm thấy không đành lòng nên đành phải đồng ý: "Vậy con sẽ bàn bạc với Tư Cẩn trước, bọn con sẽ cố gắng trở về."

"Bọn con?" Ba Cố cao giọng hơn một chút.

"Đúng vậy, nếu con trở về, Tư Cẩn nhất định sẽ đi cùng con, bằng không một mình con trở về ba không lo lắng sao?"

"Cũng đúng, vậy để tên nhóc đó đi cùng con đi, đừng để nó chạm vào người con có nghe hay không? Con gái nên biết giữ mình một chút có hiểu không?"

Cảm giác được suy nghĩ của ba Cố đang bay xa, Cố Nguyễn nhanh chóng nói: "Con biết rồi, con muốn ngủ rồi, con cúp máy đây, ba giúp con nói với bà nội một tiếng nhé."

"Được."

Ba Cố cúp điện thoại, trong lòng bị đè nén, con gái chưa kịp nuôi lớn thì đã bị hất cùi chỏ ra, sau này còn phải gả cho người ta.

"Họp thường niên này Nguyễn Nguyễn không về à?" Giọng một cụ già vang lên ở cửa, Cố Thành (tên của ba Cố) vội vàng đứng dậy đi tới cửa giúp mẹ mình ngồi xuống ghế.

"Hội chị em của mẹ về rồi sao?" Cố Thành hiếm khi trêu chọc mẹ của mình. Gần đây, mỗi ngày bà nội Cố đều mời họ hàng thân thích tới nhà làm khách.

Ngồi ở phòng khách tiếp khách, TV trong phòng khách lúc nào cũng chiếu video trận thi đấu của Cố Nguyễn...

Bà nội Cố giận dữ quát con trai: "Con còn quản mẹ à, nói giống như con không khoe với bạn bè của con vậy."

Cố Thành nghẹn họng, ông... thật sự đã khoe với bạn bè không ít lần.

Ông cũng giả vờ đăng một bức ảnh, đó là ảnh chụp đoạn video Cố Nguyễn tham gia cuộc thi, với dòng chữ viết: Con gái nhỏ chính là thích chạy nhiều nơi như vậy, một chút đều không về nhà.

Sau đó rất nhiều người đã bình luận khen ngợi Cố Nguyễn phía dưới, làm ông mừng rỡ không chịu được.

Đương nhiên không thể nói chuyện này với lão thái thái, vì vậy ông nhanh chóng quay lại chủ đề: "Nguyễn Nguyễn nói con bé muốn ở nước ngoài vài ngày với tên nhóc kia, không muốn trở về, con bé này thực sự cần phải dạy lại." Trong giọng điệu có chút oán hận.

"Haha, Nguyễn Nguyễn thực sự giống hệt mẹ khi còn nhỏ. Lúc đó, nếu không phải mẹ trốn người trong nhà trộm ở bên ba con, thì làm gì có con ở đây." Bà nội Cố cho Cố Thành một ánh mắt.    

"Con đừng có lộn xộn, nếu Nguyễn Nguyễn thích thằng nhóc đó như vậy thì chắc chắn nhân phẩm của cậu ta rất tốt, biết đối đãi với mọi người, đừng gây chuyện rồi để Nguyễn Nguyễn cáu kỉnh với con."    

Bà nội Cố lên tiếng vài câu, vài người ba vì quá thương con gái của mình nên không tránh khỏi sẽ khắt khe khi chọn con rể, nếu con gái không hiểu, đến lúc đó nhất định sẽ khó chịu.    

Đối với hai người bọn họ, sau lần gặp tai nạn đó của Nguyễn Nguyễn, họ luôn cảm thấy con bé có gì đó khác với trước đây, theo lời của người quen của họ ở thành phố B nói, Nguyễn Nguyễn thật sự rất thích đứa trẻ tên Tư Cẩn kia, không biết có phải là do bà nghĩ nhiều hay không, nhưng bà luôn cảm thấy Nguyễn Nguyễn đến thành phố B là do muốn tìm đứa nhỏ đó.

Cố Thành con trai này của bà thật là, khi kinh doanh cũng rất can đảm và mưu lược, chỉ số thông minh rất cao, nhưng về chuyện nhà thì luôn không suy nghĩ thấu đáo.

- --

"Em đang nghĩ gì vậy?" Tư Cẩn ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Cố Nguyễn đang ngơ ngác với chiếc điện thoại di động của mình.

Anh đột nhiên lên tiếng khiến Cố Nguyễn giật mình, sau khi lấy lại tinh thần, cô nói với anh với giọng điệu thăm dò: "Bảo bảo, để em nói với anh chuyện này, anh đừng tức giận nhé."

Tư Cẩn mỉm cười: "Được."

"Ba em muốn em trở lại thành phố H để tham dự cuộc họp thường niên của Cố thị, cho nên chuyện du lịch..." Cố Nguyễn có chút không nói nên lời, chắc hẳn anh đã mong chờ điều đó từ rất lâu rồi, còn tự mình lên kế hoạch kỹ càng, hiện tại lại không đi được, anh khẳng định sẽ không vui.

Quả nhiên, Tư Cẩn không nói chuyện, môi anh hơi mím lại, khóe mắt rũ xuống, giống như một con chó con bị vứt bỏ.

Cố Nguyễn vừa định nói nếu không thì cô không về nữa, rốt cuộc thì cũng đã lâu cô không ở bên anh.

"Anh đi cùng em được không? Anh không muốn về thành phố B một mình, anh có thể ở khách sạn, tuyệt đối sẽ không quấy rầy em."

Cố Nguyễn không ngờ anh lại suy nghĩ cái này, dở khóc dở cười đưa tay xoa đầu anh: "Đương nhiên là có thể, vốn dĩ em cũng muốn anh cùng em trở về, chúng ta bay đến thành phố S trước, sau đó em muốn ngồi xe lửa, em còn chưa được ngồi xe lửa lần nào."

Cô ôm lấy khuôn mặt của mình, trêu đùa anh: "Anh phải bảo vệ em thật tốt, em xinh đẹp như vậy, nếu bị kẻ buôn người lừa bán lên núi làm vợ, như thế anh sẽ không có bạn gái nữa."

Tuy rằng cô cảm thấy khi hai người đứng cạnh nhau, Tư Cẩn có vẻ đẹp mắt hơn.

Tư Cẩn ban đầu có chút mất mát nhưng lúc này đã tan biến, ánh mắt anh long lanh, cúi đầu hôn lên trán cô: "Anh sẽ bảo vệ công chúa của anh, sẽ không bị kẻ nào cướp mất."1

Đã rất nhiều lần nghe Tư Cẩn gọi cô là công chúa, cô cũng không có ý kiến gì, công chúa thì công chúa, như thế cũng rất tốt.

Nhưng nghĩ đến sau này, cô lại cau mày: "Bảo bảo, nếu sau này chúng ta sinh con gái, anh cũng sẽ xem con bé là công chúa, rồi sẽ không thương em nữa sao?"

Tư Cẩn sững sờ một lúc mới trả lời: "Sẽ không, em là công chúa duy nhất của anh."

"Không được, như thế thì anh không thương con gái của chúng ta, con bé thật đáng thương."

Tư Cẩn: "......" Thế em muốn anh phải nói như thế nào?

"Vậy thì chúng ta sẽ sinh thêm một đứa con trai nữa, để thằng bé thương."

Cố Nguyễn bĩu môi, cảm thấy lời nói của anh có vẻ hợp lý, xoay người ôm lấy anh, có chút ngại ngùng: "Em mới không muốn sinh con cho anh đâu."

Nhưng có vẻ như Tư Cẩn rất thích trẻ con, nếu không khoảnh khắc trước khi chết kia sẽ không nói anh muốn có con với cô.

Thật ra Tư Cẩn không quan tâm đến việc có con hay không, bọn họ vẫn còn trẻ, người duy nhất anh quan tâm là Cố Nguyễn.

Hơn nữa, đối với anh, anh từ nhỏ đã bất hạnh, đều nói rằng một người đối xử với con của mình sẽ có chút ít bóng dáng của ba người đó.

Anh không muốn để đứa trẻ mang trong mình giọt máu của Cố Nguyễn cũng phải chịu đựng những gì anh đã trải qua.

Anh ôm Cố Nguyễn trở lại giường: "Chuyện này sau này lại nói, em mau ngủ đi."

Khi Cố Nguyễn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Tư Cẩn đột nhiên ngồi bật dậy như bị mộng du, khiến Cố Nguyễn giật mình, cô lẩm bẩm: "Anh làm sao vậy?"

Tư Cẩn vội vàng dỗ cô chìm vào giấc ngủ: "Không sao, ngủ đi."

Chờ Cố Nguyễn ngủ say, anh nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, nhìn mình trong gương có chút kích động, đặc biệt khẩn trương, cùng Cố Nguyễn trở về thành phố H, mặc dù đã gặp ba Cố, nhưng vẫn còn bà nội Cố, Nguyễn Nguyễn rất coi trọng bà của mình, anh không biết bà nội Cố có thể coi trọng anh hay không.

Còn có, anh không biết bà thích gì, đến lúc đó nếu bà không hài lòng thì anh phải làm sao bây giờ?

Bất tri bất giác, lòng bàn tay chảy ra một tầng mồ hôi.

Anh không còn buồn ngủ nữa, lấy điện thoại di động ra khởi động Baidu: "Lần đầu tiên đến nhà bạn gái nên mang theo thứ gì?"

Liệt kê rất chi tiết:

Thuốc lá và rượu, cái này hẳn không cần, không ai trong Cố gia chạm vào thứ này, nhưng có vẻ như ba Cố có uống rượu, Cố Nguyễn cũng đã nói qua với anh ít lần, anh liếc xuống phía dưới, chú ý đến câu "Ngay cả khi ba mẹ đối phương không hút thuốc hoặc uống rượu, bạn vẫn phải tỏ vẻ một phen. Nếu không có hai điều này, ở một số nơi, đó bị coi là điều cấm kỵ và được coi là thiếu tôn trọng ba mẹ của người nữ. Vì vậy, chúng ta phải luôn nhắc nhở bản thân đưa cho cha mẹ cô ấy điếu thuốc hoặc kính rượu trên bàn ăn. Đây là nghi thức." Anh sao chép nó một cách nhanh chóng và ghi nó ra giấy ghi nhớ.

Đặc sản nhà mình, thành phố B dường như không có đặc sản gì.

Trà hoặc bộ ấm trà hoặc thứ gì đó cũng được.

Tra tới tra lui, anh vẫn còn mờ mịt, vấn đề này có vẻ hơi khó, khó hơn tất cả những chương trình và phần mềm mà anh đã làm.

*

"Hai vé xe lửa đến thành phố H, đúng rồi, đoàn nhanh nhất." Tư Cẩn đứng trước cửa sổ soát vé, một tay nắm lấy tay cô gái nhỏ, một tay nhận lấy vé tàu: "Cảm ơn."

"Đưa hành lý cho anh." Anh đưa vé cho Cố Nguyễn, sau đó cầm lấy hành lý trong tay cô.

Những món quà họ mua cho Cố gia đã được gửi lại, trong nhà Cố Nguyễn có mọi thứ, nên đã gửi nó trở lại thành phố B, trong hành lý chỉ có chút quần áo của Tư Cẩn.

Anh kiểm tra thời gian trên vé: "Phải ngồi xe lửa đến bốn năm tiếng, chúng ta đi mua đồ ăn trước nhé?"

"Được, chúng ta ra ngoài mua."

Những thứ trong ga tàu rất đắt, một chai nước ở đây cũng phải gấp mấy lần ở bên ngoài.

Mặc dù ba Cố cho Cố Nguyễn rất nhiều tiền sinh hoạt, nên cô cũng không cần quá để ý đến điều này, nhưng kể từ lần đi siêu thị cùng Tư Cẩn, anh không bao giờ để cô trả tiền.

Tuy rằng không biết bảo bảo nhà cô có bao nhiêu tiền, nhưng anh chưa bao giờ ngại mua đồ cho cô, nhìn thấy quần áo, đồ trang sức, mỹ phẩm cô thích thì sẽ không chớp mắt mà mua cho cô.

Nhưng tiền của anh đều từ từng số hiệu mà ra, rất mệt, cho nên có thể tiết kiệm một chút thì tiết kiệm.

Tư Cẩn đã kiểm tra trung tâm mua sắm gần đó bằng điện thoại di động, cách đó không xa.

Khi vừa bước vào trung tâm thương mại, họ đã nghe thấy tiếng hét, họ nhìn lên và thấy một rương hành lý trên thang cuốn đang lăn xuống, mà còn có một ông lão đứng trên thang cuốn.

Ông lão bàng hoàng, xung quanh không ai dám giúp đỡ.

Cố Nguyễn chưa kịp phản ứng, nhưng cảm nhận được người bên cạnh không thấy đâu, khi cô bình phục lại thì Tư Cẩn đã đi lên thang cuốn.

Anh tì cánh tay vào chiếc hộp đang nhào lộn nhưng vì quán tính và sức nặng nên suýt ngã, anh ấn đầu gối vào bậc thang để ổn định.

Cố Nguyễn vội vàng đỡ ông lão xuống, ông lão liên tục nói lời cảm ơn.

Cô không thể lo thêm nữa, lập tức chạy đến nâng Tư Cẩn dậy, lo lắng nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của anh: "Anh có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"

Tư Cẩn lắc đầu: "Anh không sao."

Nữ sinh sửng sốt nãy giờ rốt cuộc cũng chạy nhanh xuống, khóc lóc xin lỗi, bọn họ cũng biết được nguyên nhân, cô ta bởi vì mãi xem di động, không cẩn thận bước lên nhầm cầu thang cuốn, lại còn không cầm lấy hành lý nên mới phát sinh chuyện vừa rồi.