Yên Lặng Chờ Ba Bữa Cơm

Chương 39



Trác Sở Duyệt không chỉ bước ra khỏi phòng họp mà cô còn rời khỏi văn phòng công ty trước ánh nhìn trân trối của các đồng nghiệp.

Trác Sở Duyệt còn tức giận hơn Cao Hải Khoát, việc này đã làm lãng phí thời gian cả buổi sáng của cô, còn chưa kịp ăn sáng mà cô đã phải vội vã chạy đến công ty vì tưởng có sự cố gì nghiêm trọng.

Hóa ra do bọn họ quá nhàm chán, quá mức nhàm chán rồi.

Nhậm Tố Hòa tốn công tốn sức như thế chỉ vì muốn lợi dụng Cici, vô vị thật đấy!

Còn Cici thì giả vờ bảo rằng mình quên mang theo thẻ nhân viên, lừa Trác Sở Duyệt cho mượn thẻ nhân viên, sau đó cô ta quay lại văn phòng xóa tài liệu của Nhậm Tố Hòa để trả thù, thế càng vô vị hơn!

Bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, chào đón Trác Sở Duyệt là một cơn gió lạnh, cô đi bộ đến khu trung tâm thương mại rồi tìm một quán cà phê để ngồi.

Xung quanh như được bao trùm bởi bầu không khí uể oải, Trác Sở Duyệt bình tĩnh lại, sau đó trong lòng chợt cảm thấy xót xa, cô sợ hãi nghĩ, nếu mình sinh sống nhiều năm trong hoàn cảnh làm việc như thế này thì bản thân có biến thành người nhàm chán giống các cô ấy không.

Bởi vì Trác Sở Duyệt ngồi một lúc lâu mà chậm chạp không đến quầy gọi món nên nhân viên đành bước tới hỏi xem cô cần gì.

Trác Sở Duyệt nhận lấy menu rồi nhanh chóng quét mắt nhìn một vòng, sau đó gọi một cốc cà phê và một đĩa mì Ý.

Cà phê mới xay, nhưng thịt băm của món mì Ý là dạng đã qua sơ chế ở siêu thị nên chỉ cảm nhận được mùi gia vị, nếu họ dùng giấy vụn để thay cho thịt thì chắc cũng không ai nhận ra.

Bây giờ không giống lúc trước nữa, trước kia không bao giờ cô có cảm giác nuốt không trôi thế này, thậm chí khi ăn mì ăn liền cũng cảm thấy ngon.

Hiện tại, Trác Sở Duyệt thấy rất buồn bực, không muốn ăn dù chỉ một miếng mặc dù bụng đã đói meo. Bỗng nhiên cô cảm thấy tủi thân, bèn gọi điện thoại cho Lương Minh Hiên kể lại chuyện vừa mới xảy ra, nói tất cả đầu đuôi sự việc với anh.

Lương Minh Hiên hỏi, “Sau đó thì thế nào?”

“Sau đó em chạy đi mất.”

“Em chạy đi sao?”

“Vâng ạ, hiện giờ em đang ở trung tâm thương mại uống cà phê.”

Lương Minh Hiên bật cười thành tiếng rồi giải thích, “Xin lỗi em, anh chợt nghĩ đến hình ảnh lúc bọn họ nhìn em chạy đi.”

“Có một người đang ở bệnh viện truyền nước thì đột nhiên bật cười, đố anh biết tại sao?”

“Tại sao vậy?” Lương Minh Hiên hỏi.

“Anh ta cười từng chút một.” (1)

(1) Từ diǎndī (点滴) là từ có nhiều nghĩa, bao gồm những nghĩa sau: từng chút một, truyền nước biển

Lương Minh Hiên vẫn đang cười, “Cũng rất thú vị.”

Lần đầu tiên cô và Lương Minh Hiên không chung một tần số nên khát khao được an ủi vỗ về của cô cũng giảm xuống, Trác Sở Duyệt im lặng.

Dường như Lương Minh Hiên cảm nhận được điều gì đó, “Sở Duyệt, em…”

Trác Sở Duyệt ngắt lời anh, “Em không nói đùa với anh đâu, em rất buồn nên mới gọi cho anh…”

Cô không cho phép bản thân giấu giếm anh về nguyên nhân tâm trạng tồi tệ của mình. Nếu giận dỗi không nói ra, để cho anh luôn phải đoán mò, đoán đến khi đúng mới thôi thì điều đó không thú vị, như thế chỉ bào mòn tình cảm của anh mà thôi.

Lương Minh Hiên hỏi, “Việc này không phải lỗi của em, tại sao em lại buồn?”

“Bởi vì em không muốn liên quan đến chuyện này một chút nào, sau mỗi đợt công tác, em đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi và cần chút thời gian để thư giãn.”

Lương Minh Hiên định lên tiếng thì bị Trác Sở Duyệt cắt ngang một lần nữa, “Anh cũng vậy, em thực sự không muốn chuyển nhà, không… không phải là em không muốn, em cảm thấy tạm thời chúng ta đừng vội vàng quá, từ từ rồi cũng đến lúc thôi…”

Trác Sở Duyệt đã không còn tràn ngập tự tin như lúc trẻ nữa, bất cứ chuyện gì cầm lên đặt xuống cũng rất nhẹ nhàng, mỗi đêm nằm xuống sẽ ngủ luôn vì không cần lo lắng đến tương lai, người ngoài nhìn vào cũng biết cô sống hồn nhiên vui vẻ thế nào.

Trác Sở Duyệt biết mình có nhiều khuyết điểm nên muốn giấu đi, để cả đời này anh cũng không biết được, nhưng Lương Minh Hiên không cho cô thời gian đã sắp xếp người bên cạnh cô, quan sát cô từng phút từng giây.

Lương Minh Hiên xúc động nói, “Xin lỗi em, bởi vì anh lo lắng quá nên đã không suy nghĩ đến cảm nhận của em.”

Trác Sở Duyệt không khống chế được cảm xúc, không phải cô muốn trách anh nên bây giờ hối hận không thôi, “Anh đừng xin lỗi, không cần xin lỗi em đâu.”

Sau đó, cả hai cùng im lặng, không ai nói gì.

Trác Sở Duyệt dùng nĩa để ăn mì, liên tục tự trách bản thân vì sao lại stress vì một việc nhỏ xíu tầm thường như vậy, lại còn để nó bén rễ nảy mầm trong lòng, chặt cái này lại xuất hiện cái khác, không thể nào nhẹ nhàng vứt bỏ hoàn toàn được.

Yên lặng một lúc thì anh dịu giọng hỏi, “Thế bây giờ em muốn gặp anh chưa?”

“… Em không biết. ”

“Em ra ngoài từ sáng sớm nên bây giờ hãy ăn một chút trước đi nhé.”

Trác Sở Duyệt đẩy đĩa mì ra, “Em có gọi một đĩa mì Ý nhưng nó tệ quá.”

Anh khẽ cười: “Nghe lời anh, lát nữa đừng trả lời điện thoại của mấy người ở công ty, đi tàu điện ngầm về nhà ăn cơm, em đi chậm thôi và nhớ hít thở thật đều.”

“Trước khi em bỏ đi thì nghe thấy bọn họ nói sẽ báo cảnh sát.”

“Không sao cả, không có gì quan trọng đâu, đó chỉ là nhiệm vụ của họ thôi.” Lương Minh Hiên nói tiếp, “Em giao việc này cho anh được không? Nếu ai tìm em thì để anh giải thích cho họ nghe, anh sẽ gánh vác thay em.”

Mũi cô cay sè, “Vâng ạ.”

“Anh ở nhà chờ em nhé.”

Giữa trưa, lúc mười một giờ mười phút, Trác Sở Duyệt bước xuống ga tàu điện ngầm, cô bật chế độ máy bay trên điện thoại lên, hiện tại ở ga tàu không đông như giờ cao điểm nên khi đứng chờ tàu cô có thể giữ khoảng cách với người khác.

Bước lên tàu điện ngầm, Trác Sở Duyệt cảm thấy hoàn toàn trống rỗng, chỉ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ chuyển động, sáng lên rồi lại tối đi mỗi khi tàu dừng và chạy, cứ thế lặp đi lặp lại.

Đây là khoảng thời gian của riêng cô, không cần quá lâu, chỉ cần từ khi lên tàu đến lúc về nhà, vừa vặn mới thấy quý giá.

Bảo vệ ở cửa chính khu dân cư ít khi nào thấy chủ nhà đi bộ về nên họ đặc biệt chú ý đến cô.

Cửa thang máy mở ra, đã thấy cửa nhà mình ngay trước mặt.

Trác Sở Duyệt có thể thở phào, nhưng cô vẫn sợ Lương Minh Hiên dò hỏi mình, cho dù là về vấn đề gì thì cô cũng không muốn nhớ hoặc kể lại cho anh.

Cô vừa bước vào phòng khách thì đúng lúc Lương Minh Hiên xuất hiện, anh mặc áo thun cotton màu xám nhạt kết hợp với chiếc quần rộng thùng thình, làn da trên mặt căng bóng, mồ hôi nhễ nhại trước ngực, trên vai thì vắt một chiếc khăn, có lẽ anh vừa tập thể dục xong.

Trác Sở Duyệt lo lắng Lương Minh Hiên sẽ hỏi thăm tình hình, nhưng anh không nhắc đến một chữ nào.

Anh cầm cốc nước uống, sau đó nói, “Hôm nay không nấu cơm nên anh đã gọi đồ ăn bên ngoài.”

“Món gì vậy anh?”

“McDonald"s.”

Trác Sở Duyệt sững sờ, “Không phải anh nói tốt nhất là đừng nên ăn những thứ này sao?”

“Anh cũng không hề nói là nó không thích hợp để ăn cho vui.”

Lương Minh Hiên thật sự coi cô là trẻ con, khi tâm trạng không tốt sẽ dẫn đi ăn McDonald"s ư?

Nhưng Trác Sở Duyệt thừa nhận, nó hoàn toàn có hiệu quả đối với cô.

Lương Minh Hiên đặt cốc nước xuống, “Anh đi tắm đây, em để ý chuông cửa nhé.”

Một lúc sau, chuông cửa không kêu nhưng chuông điện thoại lại reo.

Bảo vệ gọi điện xác nhận rồi mới cho nhân viên giao hàng lên tầng.

Người giao hàng là một chàng trai trẻ mặc đồng phục, anh ta nghiêm túc báo tên các món ăn, cuối cùng mạnh mẽ nói, “Chúc quý khách ngon miệng ạ!”

Bỗng nhiên, Trác Sở Duyệt cảm thấy áp lực mình đang chịu đựng có vẻ nhỏ bé không đáng kể, giống như sự bực bội khi đang ngủ mà bị đánh thức vậy.

Hình như Lương Minh Hiên đặt suất ăn dành cho mười người, nào là hamburger, gà chiên cốm (2), khoai tây chiên và nước trái cây bày đầy bàn trà.

(2) Món gà chiên cốm có tên tiếng Anh là “chicken nuggets”, một món ăn rất được yêu thích tại các chuỗi cửa hàng ăn nhanh nổi tiếng như McDonald"s, KFC, Burger King.

Lương Minh Hiên bước ra khỏi phòng tắm cũng thấy ngạc nhiên, “Nhiều thức ăn vậy sao?”

Trác Sở Duyệt ngồi xổm ở dưới thảm, dựng Ipad lên và nói, “Có thông tin cho rằng một người đàn ông nước ngoài nào đó đã vô tình bảo tồn chiếc hamburger suốt mười bốn năm, lúc lấy ra nó vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có món dưa leo chua bị hỏng thôi, anh yên tâm đi, cùng lắm chúng ta chỉ ăn mấy thứ này trong một tuần thôi.”

Nếu như lúc bình thường Lương Minh Hiên đã vươn tay ra véo mặt cô rồi, nhưng hôm nay thì không, anh chỉ hỏi, “Em muốn ăn ở đây hả?”

“Không nên ăn hamburger trên bàn.” Cô trả lời.

“Lại là tin tức nói thế à?”

“Em nói.” Trác Sở Duyệt kéo anh, “Anh ngồi xuống đi, chúng ta vừa ăn vừa xem phim truyền hình nhé.”

Lương Minh Hiên đành thỏa hiệp, “Được rồi.”

Mỗi hộp hamburger Trác Sở Duyệt đều mở ra nhìn một lần, cuối cùng chọn cái ở giữa, đến khi cô ăn được một nửa mới lên tiếng, “Nếu chuyện hôm nay kết thúc không thỏa đáng thì em sẽ xin nghỉ việc.”

Lương Minh Hiên nhìn cô, không hỏi gì.

“Lúc đầu, em muốn bước chân vào nghề này nên mới lựa chọn ở lại công ty, nhưng em phát hiện ra nó không quá giống như trong tưởng tượng của mình, em cố gắng thích nghi nhưng không muốn bị nó làm thay đổi, em càng không biết bỏ đi có phải sự lựa chọn đúng đắn không nữa, nhưng ít ra thì bản thân thấy được tự do."

Lương Minh Hiên vui mừng nói, “Em cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.”

Lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, người gọi là Cao Hải Khoát.

Anh ta hỏi như tát nước vào mặt, “Cô chạy đi đâu thế hà? Tại sao cô không nghe điện thoại?”

Trác Sở Duyệt cắn một miếng hamburger, ậm ờ đáp, “Em về nhà.”

Cao Hải Khoát thoáng im lặng, “Cô cũng biết tình hình hôm qua rồi đấy, hãy nói cho tôi biết chuyện là như thế nào đi.”

“Chập tối ngày hôm qua, em và Cici cùng tan tầm, lúc xuống đến tầng một thì cô ấy bảo quên lấy chìa khóa xe, bởi vì cửa phòng làm việc đã đóng, mà hôm nay cô ấy lại quên mang theo thẻ nhân viên nên em đưa thẻ của mình cho cô ấy mượn, em lại không thể đi qua máy quét thẻ ở tầng một được nên đứng chờ cô ấy trước cửa thang máy.”

Cao Hải Khoát lại im lặng, sau đó mới nói, “Ngày mai cô không cần đến văn phòng giải quyết vụ này nữa, coi như cô được nghỉ, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ báo với cô, sau này cẩn thận một chút.”

“Vâng, cảm ơn thầy.”

Trác Sở Duyệt ném những buồn phiền oán trách đi, cũng đã suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, nếu cô được tự do thì vấn đề gì cũng dễ giải quyết.

Ông trời vẫn không quên quan tâm đến cô.

Vất vả ăn xong mấy hộp hamburger, Trác Sở Duyệt bắt đầu lau dọn bàn trà.

Lương Minh Hiên hỏi cô, “Em muốn xuống tầng đi dạo không?”

Trác Sở Duyệt lười biếng đáp, “Em không muốn vận động nữa đâu.”

Hôm nay anh không ép Trác Sở Duyệt mà còn hết sức nuông chiều cô.

Trác Sở Duyệt ôm đầu gối ngồi dưới thảm, mắt chăm chú xem phim truyền hình nhưng vẫn chú ý đến tiếng động Lương Minh Hiên dọn dẹp, đổ rác, rửa tay và ngồi xuống sofa.

Lương Minh Hiên như có như không quan sát cô ba phút rồi mới dịu dàng hỏi thăm, “Tâm trạng đã tốt hơn chưa em?”

Anh vừa hỏi xong, nước mắt Trác Sở Duyệt lập tức rơi xuống, “Em xin lỗi.”

“Anh đã nói rồi, em đừng xin lỗi anh nữa.”

Trác Sở Duyệt xoay người, kéo hai tay anh sát lại rồi vùi mặt của mình vào bàn tay to rộng của anh, nước mắt cô tràn ra ướt đẫm lòng bàn tay Lương Minh Hiên.

Lương Minh Hiên không biết nên khóc hay cười, “Tư thế này kỳ lạ quá, em mau đứng lên đi.”

Trác Sở Duyệt ngẩng đầu.

“Đến đây nào…” Anh nắm chặt cánh tay Trác Sở Duyệt, kéo cô đứng dậy khỏi mặt đất.

Trác Sở Duyệt nép vào lòng Lương Minh Hiên, vừa sạch sẽ vừa rộng lớn, đây chính là điều mà cô hằng mơ ước.

“Sau này trong lòng em có chuyện gì không vui thì hãy nói cho anh nhé, không được chịu đựng một mình.” Lương Minh Hiên nói, “Anh sợ mình ép buộc em quá, nhưng cũng sợ sẽ đánh mất em.”

Trác Sở Duyệt ngửi được mùi sữa tắm trên cổ anh, điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.

Cô không lên tiếng làm Lương Minh Hiên hơi nghi ngờ, “Có phải anh nói nhiều quá rồi không?”