Yêu Thầm Là Chuyện Một Người

Chương 107: Chúc Phúc





Tiệc cũng đã tàn, mọi người ra ngoài tiễn nhau về chỉ duy Đới Khải bắt chéo chân lên nhau ngồi bình thản trên ghế cùng Mộ Ngôn hàn huyên nói chuyện, dường như không còn sự bài xích như trước kia nữa.

Hai người đàn ông trưởng thành này cuối cùng cũng có ngày cùng nhau ngồi xuống nói chuyện tử tế
“Lần này cảm ơn cậu đã chỉ điểm nếu không cũng khó có thể thắng đẹp đến vậy.

Đúng rồi, cậu nên cẩn thận tên Lục Lệ Thành kia.

Hắn ta đứng sau thao túng Vạn Sơn và đang nhúng tay vào Thịnh Thế lẫn VTV, công ty UP mới chỉ là bước đệm nhưng có vẻ lần này thua cũng là một đả kích lớn” Mộ Ngôn nhấp một ngụm trà gừng còn nóng, đặt ly trà xuống tựa vào thành ghế hai bàn tay cũng đan lấy nhau rồi nói
Đới Khải không lấy làm lạ, sắc thái trên gương mặt cũng không biến hóa gì và vẫn thái độ dửng dưng thuận tay lấy ly nước lạnh trên bàn uống một ngụm mới đáp: “Tôi biết, cậu và tập đoàn cũng cẩn thận còn về Thịnh Thế dù tồn tại chưa lâu nhưng cũng không dễ gì để hắn động vào, yên tâm đi”
Mắt Mộ Ngôn bắt đầu trụng xuống, anh cúi đầu nhìn những ngón tay của mình đan lại cọ xát qua nhau, giọng nói trầm ấm phát ra, ngữ điệu cũng ôn hòa: “Cô ấy bên cậu sẽ hạnh phúc chứ?”
“Nhất định” Đới Khải không chần chừ mà khẳng khái đáp
Mộ Ngôn ngẩng mặt lên, mắt đối mắt nhìn Đới Khải: “Sẽ không như 5 năm trước? Vậy còn Dương Ái Linh thì sao?”
“Sẽ không! Tôi sẽ đến tìm Dương tổng nói chuyện việc hủy hôn, cô ấy cũng không muốn cuộc hôn nhân không tình yêu này diễn ra.

Dự án Bạch Hải cũng sẽ tìm cách khác”
Anh gật gật đầu thỏa mãn, thông qua ánh mắt anh nhìn thấy được sự kiên định của Đới Khải, lần này anh thật sự tin rằng Đới Khải không dễ dàng để cô rời đi mà hơn hết anh tôn trọng sự lựa chọn của cô, anh chỉ mong cô thật sự hạnh phúc: “Tốt, mong cậu nói được làm được.

Hai cô gái kia cũng nên đưa về rồi”

Từ Ca lúc này xách vali từ trên tầng xuống kéo về phía Mộ Ngôn, không đợi bọn họ hỏi đã lên tiếng trước trên tay là bức ảnh của một cô gái rất xinh đẹp: “Mọi người có thể tụ tập không thiếu sót người nào ở đây khiến anh thật sự rất vui.

Anh gác lại ước nguyện của Tiểu Thu để duy trì hoạt động của quán chính là vì ngày này.

Đến lúc thay cô ấy thực hiện rồi”
Anh lấy ra trong túi áo chìa khóa của tiệm đặt lên bàn rồi nói tiếp: “Chìa khóa này mọi người cầm lấy, lúc nào rảnh rỗi thì đến tụ tập.

Nhớ quét dọn sạch sẽ nhé, nếu có ngày anh trở về mà nơi này như bãi chiến trường là anh tẩn mấy chú đó!”
Đới Khải lên tiếng hỏi trước: “Sao đột ngột vậy?”
“Có gì đột ngột đâu chứ, vốn là kế hoạch từ sớm nhưng vì các cô cậu không chịu đến tụ tập đông đủ nên chưa hoàn thành tâm nguyện đó thôi.

Nhiều năm như vậy rồi, tiệm này chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm của mọi người anh không nỡ bán nên giao lại cho các cậu vậy” Từ ca thoải mái cười đáp
Mộ Ngôn nhìn chùm chìa khóa rồi cũng lên tiếng hỏi: “Anh đi bao lâu?”
“Không biết nữa, lúc nào đi hết một vòng thế giới.

Có thể sẽ về hoặc sẽ dừng chân ở nơi xinh đẹp nào đó cũng nên.

Trước khi Tiểu Thu đi, anh đã hứa sẽ thay cô ấy ngắm hết cảnh đẹp nhân gian… Thôi đi đây.


Mấy đứa bảo trọng nhé” Từ ca gương mặt mơ mộng, xem ra tinh thần rất tốt vốn đã sớm chuẩn bị, anh đáp lại rồi dang tay ôm lần lượt hai người bọn họ
Ngoài đường tuyết rơi ngày càng dày, hai người phụ nữ có gia đình đã lên xe theo chồng về trước cũng không quên vươn người ra cửa kính hét lớn hẹn ngày gặp lại
Lý Thẩm cùng Dương Ái Linh mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt mấy người bọn họ, xe đi khuất trời lạnh căm nhưng hai người phụ nữ này vẫn không có ý định vào trong.

Hình như Lý Thẩm chưa từng nói ai biết mình thích mùa đông đến nhường nào, cô đưa tay ra đón những bông tuyết đầu mùa, cảm nhận cái cảm giác lạnh tê người mà mấy năm qua không thể, miệng còn bất giác mỉm cười lúc nào không hay
Còn Dương Ái Linh hai tay bỏ vào túi áo, ngước nhìn lên bầu trời đang phủ tuyết rơi xuống
“Cảm ơn chị và Khải ca đã ra tay tương trợ lúc bọn em gặp khó khăn.

Lần này em thuận lợi trở thành nhân viên chính thức cũng may nhờ có mọi người”
Lý Thẩm quay sang nhìn góc nghiêng xinh đẹp của Dương Ái Linh mỉm cười đáp: “Lần này chị đâu giúp được gì, cũng là em có thực lực mới có được”
Dương Ái Linh lắc đầu nhưng cô lại chuyển chủ đề nói chuyện: “Mỗi lần anh ấy qua Mỹ công tác tiện thể thăm em đều sẽ nhắc đến chị.

Dù em không biết chị tên gì, gương mặt của chị ra sao nhưng anh ấy mỗi lần kể về chị đôi mắt dường như sáng rực cũng phần nào khiến em tưởng tượng ra chị chắc hẳn là người con gái xinh đẹp, dịu dàng và đặc biệt tài giỏi
Có lần anh ấy còn hỏi em, nếu như ngày đó anh ấy níu kéo không để chị rời đi thì có phải mọi chuyện sẽ khác không.

Em đã đáp lại rằng mọi chuyện trên đời này vốn dĩ đã định sẵn, người định sẵn ở bên nhau sẽ có ngày trùng phùng.

Em mong lần trùng phùng này, hai người sẽ hạnh phúc, anh ấy thật sự là một người đàn ông tốt đáng để chị dựa vào.

Sau bao nhiêu năm thì hai người xứng đáng được ở bên nhau mà, đúng không?”
Lý Thẩm bật cười: “Cô gái nhỏ, em cũng rất hiểu chuyện đấy chứ!”
“Đương nhiên”
Cánh cửa mở tiệm mở ra, tiếng chuông leng keng gây sự chú ý, cả hai người họ quay lưng lại xem xem là ai đang mở cửa.

Điện bên trong tiệm cũng đã tắt gần hết, chỉ còn lại vài ngọn đèn cảm biến nữa, Mộ Ngôn và Đới Khải bước ra trên tay cũng cầm theo tuổi xách của hai người họ còn Từ ca xách hành lý lên bước xuống bậc tam cấp
“Eii Từ ca, anh đi đâu vậy” Lý Thẩm nghi hoặc tiến đến gần hỏi thăm
Từ ca xoa đầu Lý Thẩm cười: “Từ ca đi đây, đi hoàn thành tâm nguyện của chị dâu em.

Mấy đứa ở lại chăm sóc tốt cho tiệm nhé”
Lý Thẩm gật đầu, cô hiểu và biết nguyên do anh rời đi rồi nhưng không khỏi có chút tiếc nuối, về đây lâu như vậy rồi nhưng lại quên mất người anh này, gặp lại sau 5 năm thì anh ấy lại rời đi: “Bao nhiêu năm vậy rồi, anh vì bọn em mà duy trì tiệm.

Lần này hãy tận hưởng cảnh đẹp ở tất cả mọi nơi thay chị ấy nhé”
“Haha được, anh sẽ chụp ảnh lại khoe cho mấy đứa được chứ? Còn bây giờ máy bay sắp cất cánh rồi anh phải đến sân bay cho kịp giờ bay, đến muộn tuyết rơi dày sẽ không thể cất cánh mất” Từ ca kéo hành lý đặt vào cốp xe vẫy tay chào mọi người
Đới Khải và Lý Thẩm cũng lên xe trở về trước chỉ còn lại Mộ Ngôn và Dương Ái Linh.

Anh vốn định đưa túi cho cô rồi cả hai cùng lên xe về nhưng cô không chịu, cô một mực muốn đi bộ giữa trời tuyết lạnh căm đến trạm xe buýt cảm nhận hơi ấm đông đúc trong xe buýt khi về nhà
Mộ Ngôn cũng không ngăn cản, anh mở xe lấy ra chiếc áo khoác dày của mình luôn để dự phòng trong xe ra khoác lên người cô: “Đi bộ về cũng được nhưng em phải mặc ấm, anh không muốn nhân viên của mình vì đi bộ giữa trời lạnh về mà bị cảm lạnh phải xin nghỉ phép đâu đấy”
Dương Ái Linh gật đầu ngoan ngoan dơ tay ra cho anh mặc áo vào người mình, cô mỉm cười hạnh phúc cảm giác anh chưa từng thay đổi, vẫn luôn chăm sóc cô tận tình như vậy dù đôi khi anh vẫn hay la mắng cô nhưng Dương Ái Linh hiểu rõ hơn ai hết anh là lo lắng cho cô nên mới vậy

Hai người bọn họ cùng nhau đi dưới một tán ô, trên chiếc ô trong suốt đi với họ một quãng đường dài đã chất không ít tuyết lên đó.

Họ cứ vậy mà đi, không nói lời nói, dường như cả hai đều suy nghĩ việc gì đó mà vướng mắc không thể nói ra được
Gần đến trạm xe buýt, Mộ Ngôn đột nhiên dừng lại khiến Dương Ái Linh mãi suy nghĩ đã ra khỏi tán ô từ khi nào.

Đi được 3 bước cô có cảm giác tuyết đang rơi trên đỉnh đầu mới dừng chân quay về sau nhìn Mộ Ngôn nghi hoặc hỏi: “Ế… anh sao vậy?”
“Dương Ái Linh…”
“Em đây!” Cô vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích mà chỉ đáp lại lời gọi của anh bởi cô không biết có chuyện gì mà anh ấy lại dừng lại như vậy, cô muốn xem tiếp theo anh sẽ nói gì
Mộ Ngôn cầm ô tiến về phía Dương Ái Linh từng bước vừa đi vừa nói: “Chúng ta hẹn hò đi!”
“Gì cơ?” Dương Ái Linh ngây người hét lớn lên, bấy giờ hai người họ chỉ còn cách nhau bằng nửa bước chân, cô ngước mắt lên nhìn vào anh
Gương mặt anh đặc biệt nghiêm túc nhìn cô, thấy cô biểu hiện không tin anh liền lặp lại câu nói của mình: “Chúng ta hẹn hò đi!”
Cô nghe được rồi, nghe được lời đề nghị của anh rồi nhưng cô không tài nào lên tiếng đáp lại được, mắt cô nhìn vào mắt anh chớp liên hồi không thôi, tim cũng đập nhanh như tàu điện ngầm, cả người cũng đông cứng không thể cử động
“Không được sao? Vậy xem như anh chưa nói gì!”
Lời này của anh khiến Dương Ái Linh bừng tỉnh, cô chưa từng nghĩ ra cảnh tượng này, mọi hạnh phúc như vỡ òa, Dương Ái Linh cữ ngỡ cả đời này họ có thể gặp nhau với thân phận anh em, ân nhân hay chỉ là đồng nghiệp đơn thuần
“Em đồng ý” Dương Ái Linh ôm chầm lấy cô anh, vì chệnh lệch chiều cao mà cô phải nhón chân lên mới có thể ôm trọn anh, có phải cô đang mơ hay không
Mộ Ngôn bị cô làm cho bất ngờ nhưng vài giây sau anh đã lấy lại tinh thần từ từ vòng tay ra sau lưng Dương Ái Linh ôm cô, anh không biết nếu bản thân yêu Dương Ái Linh sẽ tốt hơn cho việc Lý Thẩm và Đới Khải ở bên nhau hay không nhưng anh thật sự muốn thử, dù sao cô ấy cũng là người thân thuộc nhất, người anh phải bảo vệ chăm sóc cả đời này.

Nếu đổi một thân phận khác chắc hẳn cũng không quá khác biệt đi
-Thiên Di-