Đến Dị Giới: Ta Làm Thành Chủ

Chương 136: Triệu Vân Nhi chuyện củ!



Nam nhân kia cho dù phải đối mặt với đủ loại âm mưu cùng tranh đầu tàn nhẫn, phải đối mặt với những cái kia đại nhân vật quyền thế ngập trời, nhưng hắn vẫn luôn một đường tiến mạnh không lùi.

Hắn là tuyệt thế kỳ tài, văn thao vũ lược, chỉ dùng một thời gian rất ngắn thì đã nắm giữ lấy địa vị cùng danh vọng cực cao tại Thiên Tinh đế quốc triều chính.

Đồng thời cũng là tay nắm thực quyền đại thần một trong.

Nàng khi đó mới chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, ban đầu cũng giống như đế đô vô số thiên kim nữ tử khác, bên trong nội tâm sùng bái cùng mê luyến hắn một cách mù quáng cùng ngây thơ.

Thê tử cùng một chút hồng nhan của hắn cũng là nàng khuê mật tỷ muội, cho nên nàng so với những cái kia thiếu nữ hoài xuân khác phải may mắn hơn rất nhiều khi có thể tiếp xúc gần cùng với hắn!

Dần dần, nàng phát hiện mình thật sự đã yêu nam nhân kia...đó không phải là sùng bái mù quáng tạo nên cảm xúc nhất thời, mà nàng biết rõ trái tim non nớt của mình đã thật tâm yêu lấy nam nhân kia!

Khi phụ thân của nàng còn chưa bị lưu vong lúc, với thân phận là cao quý tiểu thư nhà Thượng Thư lệnh, tam phẩm đại quan bên trong đế đô.

Nàng đã rất nhiều lần nhờ vào quan hệ của gia tộc, âm thầm giúp hắn trong những lúc khó khăn nhất.

Một ngày nọ, nàng lấy hết dũng khí của bản thân, cố gắng quên đi ngại ngùng cùng thận trọng của một thiếu nữ, hướng về hắn thổ lộ lấy cõi lòng.

Nàng muốn biểu lộ tình cảm cùng ngưỡng mộ đối với hắn.

Nhưng nàng sau cùng nhận được, đó chính là ánh mắt không chút tình cảm cùng dứt khoát kia, cùng với đó là lời nói từ chối của nam nhân.

"Ta từ đầu chỉ xem ngươi như một bằng hữu, chúng ta không hợp nhau!"

Một câu nói đơn giản, cứ như vậy đem trái tim non nớt của nàng cho chấn vỡ nát không còn một mảnh.

Về sau nàng cùng gia tộc đều phải lưu vong nơi biên cương thành trấn, nhưng sâu bên trong nội tâm thiếu nữ non nớt, lại chưa từng quên đi cái kia gần như hoàn mỹ như ý lang quân.

Nàng chỉ còn là một tội thần chi nữ, chỉ còn là một lưu dân tầm thường thân phận, cùng nam nhân kia đã không thể nào so sánh với nhau.

"..."

Nhưng một năm nào đó, nam nhân kia vậy mà bất ngờ xuất hiện tại tòa kia lưu vong biên cương thành trì.

Hắn thậm chí tìm đến mà tiếp xúc cùng với nàng, hắn lại một lần nữa cho nàng mới hy vọng cùng tình yêu.

Nàng cứ tưởng tằng thượng thiên sau tất cả sẽ một lần nữa cho nàng cơ hội bắt lấy tình yêu.

Nàng đè nén nội tâm tự ti mà hướng hắn thổ lộ tình cảm, chỉ muốn hắn chấp nhận nàng một lần...dù chỉ một lần.

Nhưng kết quả đâu?

Nàng lại một lần nữa thu được lời từ chối vô cùng thẳng thừng của hắn.

Nàng nội tâm một lần nữa sụp đổ, mù quán một dạng chạy thật xa, chạy cho đến khi không còn sức lực mà ngã quỵ

Đến lúc này nàng mới triệt để tỉnh ngộ lại, bản thân mình cùng nam nhân ưu tú đó đã là người của hai thế giới khác nhau.

Hắn là Thiên Tinh đế quốc tân tấn lóa mắt thiên chi kiêu tử, nháy mắt đã là Thiên Tinh hoàng đế nể trọng nhất nhân tài.

Mà nàng chỉ là một cái mang theo tội nhân nữ tử tầm thường, cái kia lạch trời một dạng khác biệt thân phận, chính là nàng mãi mãi cũng không bao giờ có thể vượt qua được.

Hắn rất nhanh thì hoàn thành nhiệm vụ của mình, sau đó cũng dứt khoát rời đi mà không nhìn nàng dù chỉ là một lần cuối cùng.

Nàng chỉ có thể im lặng rơi lệ trong âm thầm, một mình im lặng quay về cái kia đã lụi bại sân nhỏ, cứ như vậy cô đơn chờ đợi từng ngày.

Nàng vẫn nuôi lấy mơ ước tại sâu nhất trong nội tâm, mơ ước một ngày nào đó lại có thể một lần nữa nhìn thấy được hình bóng của hắn...cái kia hoàn mỹ như ý lang quân tại trong lòng nàng.

Nhưng nháy mắt thì hơn mười năm đã trôi qua, nàng ước nguyện mãi mãi cũng không thể thực hiện được.

Hắn cũng không bao giờ xuất hiện trong mắt của nàng một lần nào nữa, mà nàng cũng hiểu được...

Nàng cho dù có đi đến hết cuộc đời trong sự cô độc, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không thể hoàn thành cái kia ước nguyện nhỏ nhoi.

Nam nhân kia đã triệt để quên nàng...quên đi một cái tầm thường nữ nhân yêu hắn say đắm!

Trở lại thực tại, ngắm nhìn Hắc Lân thành náo nhiệt khung cảnh.

Triệu Vân Nhi cũng theo câu truyện cùng hồi tưởng lại quá khứ của mình bước ra, nhưng nước mắt lại từng giọt không nhận không chế mà im lặng trượt dài từ khóe mi.

...

Không biết những người khác đang như thế nào suy nghĩ, nhưng Tiểu Sương thật sự có chút đau lòng nhìn xem ở nơi đó rơi lệ, khắp nơi đều lộ ra yếu đuối Triệu Vân Nhi.

So với vị tỷ tỷ này đủ loại sinh tử cùng tuyệt vọng trong nhiều năm qua, như vậy bản thân nàng cùng mẫu thân của mình trãi qua lại đơn giản hơn rất nhiều.

Nàng trước kia cùng mẫu thân là vì không thể nộp đủ kim tệ tiền thuế, cho nên mới bị nơi đó các quý tộc đuổi ra thành trì, sau đó là một đường đi theo lưu dân mà chạy đến nơi này.

Mà theo nàng đến được nơi đây, cuộc sống của hai người các nàng liền trở nên tốt đẹp đến khó mà tin được.

Thành chủ đại nhân cùng mọi người xung quanh luôn quan tâm lo lắng cho nàng, để nàng cảm nhận được cái gọi là ấm áp cùng sự an toàn.

Tiểu Sương biết rõ, bản thân của mình thật sự đã rất may mắn, hay nói đùng hơn là được thượng thiên chiếu cố mới có được cuộc sống như ngày hôm nay!

Nàng bình thường tuy vô tư vô lự náo động chạy khắp nơi, nhưng âm thầm cũng là vô cùng tinh minh cùng hiểu chuyện thiếu nữ.

Tại Hắc Lân thành nơi này, nàng biết thân phận hiện tại của mình có bao nhiêu cao quý, thậm chí đã hoàn toàn vượt qua trong miệng của Triệu Vân Nhi những cái kia quốc công cùng thân vương nữ nhi.

Mà tất cả đều là Hắc Lân thành chủ cùng chư vị ôn nhu tỷ tỷ bên trong phủ thành chủ ban cho!

Đối với Hắc Lân thành chủ như vậy quyền thế ngập trời đại nhân vật, đó vốn hoàn toàn chính là tầng thứ mà nàng không thể nào nhìn đến tồn tại.

Nhưng cứ như vậy hoang đường, nàng lại may mắn được những đại nhân vật này quan tâm cùng sủng ái.

Nghĩ đến cái kia thường xuyên dùng bánh ngọt đùa nàng thành chủ đại nhân, Tiểu Sương khóe miệng nhịn không được hiện lên ý cười.

Nam nhân kia bề ngoài rất đáng sợ, đối mặt với những cái kia đại thương nhân hay nơi khác mà đến quý tộc, lúc nào cũng là một bộ lạnh lùng cùng cao cao tại thượng.

Nhưng tại nàng bên cạnh lại là sủng ái nàng đại ca ca.

Ân, là thường xuyên ăn nàng đậu hủ thối ca ca!

"..."

Triệu Vân Nhi lúc này cũng cảm nhận được bầu không khí xung quanh yên ắng, biết đây là bởi vì câu chuyện của mình mà có chút đè nén.

Nàng vội cố gắng che lắp lại cảm xúc trong lòng, ánh nhu nhược nhìn xem bên cạnh lôi kéo nàng Tiểu Sương thiếu nữ, thanh âm mềm mại nói:

"Đa tạ Tiểu Sương muội muội!"

Trong thời gian mới đến Hắc Lân thành này, cũng chính là thiếu nữ trước mắt đã trợ giúp cho nàng rất nhiều.

Có thể tại vườn thú nhận được một công việc nhẹ nhàng như hiện tại, nói trắng ra cũng là nhờ có thiếu nữ Tiểu Sương âm thầm giới thiệu nàng với vườn thú chủ quản Nguyệt Tình phu nhân.

Nếu không, chỉ lấy nàng thân cô thế cô mới đến Hắc Lân thành, làm sao có thể chen chân đi vào vườn thú cho được.

Đãi ngộ cao, công việc nhẹ nhàng, hoàn cảnh lại là tuyệt đối an toàn...không biết có bao nhiêu nữ tính lĩnh dân ngày đêm muốn nhận được công việc này đây!

"Hì hì, Vân Nhi tỷ đừng như vậy, ngươi hằng ngày giúp mẫu thân của ta may vá y phục cũng tốn không ít công sức đâu!"

Tiểu Sương cũng đè lại một chút khác lạ cảm xúc trong lòng, cười ngọt ngào hướng về Triệu Vân Nhi nói.

"Về sau Vân Nhi tỷ đừng để quá khứ tiếp tục ảnh hưởng mình, thật tốt mà sống vì bản thân mình nha!"