Không Nói Mà Dụ

Chương 55: Dự mưu



Một lúc lâu Chu Ngôn Dụ mới phản ứng lại kịp, anh ngơ ngẩn nhìn Thẩm Hi đang quỳ một gối xuống đất. Đôi mắt Thẩm Hi đen nhánh sâu thẩm, ở nơi đó có thâm tình mà anh chưa bao giờ gặp qua. Rõ ràng vẫn là Thẩm Hi nhưng giờ phút này anh bỗng nhiên có một loại nhận thức hoàn toàn mới. Thẩm Hi nói "Anh yêu em, so với tình yêu mà em biết còn nhiều hơn gấp bội", trong chuyện tình cảm Chu Ngôn Dụ có hơi trì độn nhưng cũng không phải hoàn toàn xa lạ, không thiếu người hướng anh thổ lộ chẳng qua đều bị anh cự tuyệt. Chỉ là anh chưa từng nghĩ tới, người mà anh một lòng muốn bảo vệ giờ này khắc này lại dùng tư thế trang trọng nhất trên đời hướng anh bày tỏ tình yêu.

Anh yêu Thẩm Hi, không thể nghi ngờ, chính anh cũng ý thức được tiếng "Yêu" mà Thẩm Hi nói trong giờ phút này mang ý nghĩa gì, nó không hề thuần túy chỉ là tình thân, còn có tình yêu chân thật. Tình yêu, Chu Ngôn Dụ từ nhỏ đến lớn đều chưa từng chạm qua, nhiều nhất chỉ là thích, bởi vậy với anh mà nói tình yêu là một thứ gì đó vô cùng xa lạ.



Thẩm Hi sinh ra tình yêu đối với anh chính là sự thật, điều này làm cho Chu Ngôn Dụ giật mình, thậm chí có thể nói là khiếp sợ. Nhưng mà Thẩm Hi đã đem hết thảy mọi việc đều chuẩn bị tốt, chỉ là cách làm lại khiến Chu Ngôn Dụ co cả trái tim. Anh đau lòng thay Thẩm Hi, bởi vì đối tượng gửi gắm tình yêu của Thẩm Hi là chính mình, Thẩm Hi lại chưa từng biểu hiện ra một chút nào. Cho tới bây giờ hồi tưởng lại, Chu Ngôn Dụ mới bừng tỉnh, có lẽ chung quy vẫn là do chính mình quá trì độn nên mới hoàn toàn xem nhẹ những hành động đó.

Nghĩ ngợi sâu xa, anh thậm chí còn nghĩ tới Thương Chất Úc đau khổ theo đuổi Trang Tê Vân, đến nay bọn họ vẫn chưa ở bên nhau. Nhưng mà Thẩm Hi không phải Thương Chất Úc, anh cũng tuyệt đối không phải Trang Tê Vân.

Nghĩ đến đây, Chu Ngôn Dụ khom lưng tiếp nhận bó hoa trong tay Thẩm Hi, đó là một bó cúc non, bó hoa không lớn, bằng không Thẩm Hi cũng không có phương pháp giấu được. Anh kéo Thẩm Hi đứng lên, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng phủi đi bụi đất dính trên đầu gối Thẩm Hi. Không phải người nào quỳ xuống mặt đất, làm giống Thẩm Hi hôm nay, trao cho anh tất cả tình cảm thì anh đều có thể nhận hết. Anh không cần đứng giữa lựa chọn yêu hoặc không yêu mà mê mang, nhưng nếu đó là Thẩm Hi, anh mãi luôn muốn dành cho hắn càng nhiều, chỉ cần là Thẩm Hi muốn anh đều sẽ đáp ứng.



"Đương nhiên chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, chỉ cần là nguyện vọng của anh em đều sẽ đáp ứng".

Chu Ngôn Dụ ngửa đầu nhìn Thẩm Hi nói. Thẩm Hi cười, ôm lấy Chu Ngôn Dụ. Hắn có đủ kiên nhẫn, từng chút từng chút đưa ra tình yêu của chính mình, tựa như nước ấm nấu ếch xanh, mà không phải ngay từ đầu liền nghĩ cách mưu cầu toàn bộ tình yêu từ Chu Ngôn Dụ. Có đạt thành nguyện vọng hay không đều phải dựa vào chính mình, hắn cũng không cần Chu Ngôn Dụ làm cái gì, bởi vậy chỉ cần chậm rãi, chậm rãi làm Chu Ngôn Dụ phát hiện ra tình yêu của mình, liền cảm thấy mỹ mãn. Ít nhất hôm nay, ngay tại lúc này, Chu Ngôn Dụ đáp ứng lời cầu hôn của hắn. Như vậy từ nay về sau, hắn liền có thể biểu hiện tình yêu của mình đối với Chu Ngôn Dụ ở khắp mọi nơi, không cần lại đau khổ áp lực chính mình, như vậy là đã hoàn thành bước đầu tiên trong dự mưu của hắn.

Trên đời bất luận việc gì đều có thể theo đuổi, có thể sáng tạo, nhưng chỉ có tình yêu có đôi khi cầu mà không được. Thẩm Hi có cảm tính, đồng thời hắn cũng chiếu cố lý tính, hắn có đầy đủ điều kiện làm Chu Ngôn Dụ cảm nhận được tình yêu của mình, đây đã là quyết định từ lúc bắt đầu. Chỉ nói đến việc... việc sinh mệnh của hắn rất có thể sẽ kết thúc sớm hơn Chu Ngôn Dụ, chính là hắn vẫn như cũ nghĩ sẽ tay cầm tay dạy Chu Ngôn Dụ nhận thức tình yêu, giống như lúc bọn họ mới quen, hắn tay cầm tay dạy anh viết chữ. Có khả năng khi hắn rời đi sẽ làm Chu Ngôn Dụ càng thêm thống khổ, nhưng Thẩm Hi nghĩ, đây là một bộ phận rất quan trọng trong sinh mệnh, anh có thể không hiểu nhưng không thể chưa bao giờ cảm nhận được. Mười năm trước, hắn quyết định buông tay, nhưng mười năm sau, hắn rốt cuộc quyết định tự mình ra tay.

...

Tâm cơ thật sự, anh Chu sao mà thoát được 😌😌😌.