Linh Dị Âm Dương

Chương 2: Lão Đạo Sĩ



Hàng năm, cứ vào tháng bảy – tháng cô hồn, tết Hạ Nguyên và tiết Thanh Minh là Cố Cửu lại cận kề nguy hiểm. Trong những dịp này, đám quỷ lang thang du đãng bên ngoài cực kì nhiều, ngôi nhà tranh này càng bị yêu ma quỷ quái viếng thăm thường xuyên hơn.

Mà ngày mai chính là tết Hạ Nguyên, các đạo quan sẽ làm pháp hội, dân gian cúng tế vong linh, khẩn cầu Hạ nguyên Thủy quan (1) giải trừ tai ách cho họ. Vào ngày này, giờ Tý vừa đến quỷ môn quan sẽ mở ra, qua một canh giờ mới đóng lại. (2)

Cố Cửu biết rõ đạo sĩ kia nhắm mình chắc rồi, nhưng lúc này trời đã sẩm tối, không bao lâu nữa là đến giờ Tý, lại thêm cảnh tượng suýt bị mấy con quỷ xé xác chia nhau ăn tạo thành bóng ma quá lớn trong lòng nên Cố Cửu chẳng dám bước ra ngoài nửa bước.

Dĩ nhiên trước kia Cố Dũng đã từng mời không ít bà cốt, đạo sĩ tới để thu phục Cố Cửu và Chu San San, nhưng cuối cùng bọn họ đều chưa kịp làm gì đã bị những cơn gió âm tà Chu San San tạo ra hù cho chạy mất hút. Thế nên dù Cố Cửu mới vừa bị Chu San San bóp cổ xong nhưng nhóc vẫn ôm hi vọng mong manh, mong Chu San San có thể dọa dẫm tống cổ được lão đạo sĩ đó đi.

Trong nhà tranh có hai gian, một gian làm phòng bếp, một gian làm phòng ngủ cho nhóc và bà nội. Sau khi bà nội đi, Cố Cửu ăn hết phần lương thực mà bà để lại xong thì hoàn toàn nhờ Tiểu Đệ nuôi sống, may mà trong sân nhà có một miệng giếng, nước uống cũng đủ dùng. Trong nhà bếp chỉ còn lại mỗi một cây dao phay bị rỉ sét tùm lum, Cố Cửu đã giấu nó dưới gối nằm từ sớm. Cây dao này chẳng có tác dụng gì với quỷ nhưng với người thì biết đâu có chỗ xài được. Nhân lúc lão đạo sĩ còn chưa tới, Cố Cửu lôi cây dao ra, lấy vải bố bọc lại, giấu trong ngực áo.

Trời càng ngày càng tối. Hôm nay Cố Cửu chỉ mới được mỗi cái đùi gà vào bụng nên lúc này bụng bắt đầu réo vang. Tiểu Đệ đi vòng vòng xung quanh nhóc, nhìn qua nhìn lại cửa sổ rồi lại nhìn sang Cố Cửu, lưỡng lự mãi không thôi.

Cố Cửu nói: “Tiểu Đệ, anh hơi đói rồi.”

Nghe vậy, Tiểu Đệ meo một tiếng, nhảy lên cửa sổ, quay đầu nhìn Cố Cửu một cái, sau đó lách mình ra ngoài.

Cố Cửu bước theo qua, đứng vịn vào gờ cửa sổ ngóng theo. Nhóc nhìn xuyên qua khe hở trên cửa thấy Tiểu Đệ băng vào cánh rừng mất hút, mắt ướt nhòe.

Cố Cửu giơ tay quẹt nước mắt, là nhóc cố ý bảo Tiểu Đệ chạy đi. Chỉ chốc nữa thôi lão đạo sĩ sẽ đến, nhóc không chắc mình còn có thể sống sót qua đêm nay hay không, có thể để Tiểu Đệ thoát thân là tốt lắm rồi.

Tiểu Đệ đi rồi, Cố Cửu rót một bụng nước giếng cho đỡ đói, sau đó bê cái ghế ba chân lặt lìa ra, mở cửa nhà ngồi trông, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm ra sân không rời.

Lão đạo sĩ còn chưa tới mà bên ngoài đã đầy khí đen lướt tới lướt lui rợp trời như hổ rình mồi. Cố Cửu nheo mắt phân biệt một lát thì nhận ra có rất nhiều quỷ hồn từ nơi khác đến, vài quỷ hồn cố thủ ở nơi này hẳn là đã vào bụng Chu San San cả rồi.

Đột nhiên sau lưng xuất hiện một luồng khí lạnh đánh úp lại, Cố Cửu chẳng cần quay lại nhìn cũng biết là Chu San San ra tới.

Chu San San bay xuyên qua chỗ Cố Cửu ngồi, vụt thẳng ra ngoài cửa rồi lao ngay tới con quỷ gần nhất, chỉ trong chốc lát, làn sương đen đã bao vây xung quanh nó. Cố Cửu đã sớm chai lì, cứ đờ đẫn ngồi nghe tiếng quỷ gào thét thê thảm từ trong màn sương vọng ra.

Chu San San làm như vậy là đang phát tiết nỗi tức giận ra ngoài, trước kia cô làm như vậy vì tức giận đám cô hồn dã quỷ dám dòm ngó con trai mình, còn bây giờ, cô đang tức giận vì bọn chúng dám dòm ngó đồ ăn của mình.

Cô càng ăn nhiều quỷ hồn thì lý trí càng nhanh chóng thoái hóa.

Chu San San liên tục ăn hai con quỷ, sương đen trên người càng đậm hơn bao giờ hết. Cô bay vòng lại bên Cố Cửu, cong lưng ghé sát vào người nhóc, dưới màn sương đen là một gương mặt trắng bệch và đôi mắt đen sâu hun hút.

Cô tì sát vào bả vai Cố Cửu ngửi ngửi.

“Mẹ.” Cố Cửu chủ động đến gần Chu San San, vươn đôi tay gầy yếu ôm lấy đối phương, giọng nói mềm nhẹ như một đứa bé con lưu luyến người mẹ hiền.

Chu San San nghe thấy tiếng gọi thì run lên, hơi tỉnh táo trở lại, sau khi giãy giụa đôi chút thì rời khỏi người Cố Cửu, bay ra phía sau. Cố Cửu bị Chu San San bay qua đụng vào người ngã bệt xuống đất. Nhóc lồm cồm bò dậy, sờ sờ cái cổ mình, thở phào một hơi thật nhẹ.

Sắc trời càng lúc càng trầm, Tiểu Đệ vẫn chưa trở về. Đúng lúc này, có hai ngọn đèn dầu tỏa ánh sáng vàng nhờ nhờ lắc lư từ xa tiến về phía bên này. Đợi chúng đến gần, Cố Cửu mới nghe được hai tiếng bước chân nặng nhẹ khác nhau vang lên, rồi sau đó nương theo vùng sáng, nhóc nhìn thấy hai người cầm đèn.

Cố Dũng dẫn lão đạo sĩ tới.

Cố Dũng ôm trên tay một cái bình tro cốt bằng gốm đầy khí đen vờn quanh, trên cổ thì đeo một cuộn tơ hồng, còn vác thêm một cái túi vải bố trên vai. Lão đạo sĩ đã thay bộ đạo bào màu xanh đen ban sáng bằng một bộ khác màu đen viền vàng vẽ đầy các loại phù văn, trông có vẻ chính thống hơn, trong tay lão cầm theo một cây cờ phướn màu đen.

Hai người bọn họ vẫn dừng lại trước cửa nhà như cũ, Cố Dũng buông tất cả đồ đạc trên người xuống.

Tường rào bên ngoài là dùng hỗn hợp đất đá rơm rạ xây nên, tạm vây thành một khoảng sân, cửa rào cũng là dùng nan tre làm ra, quanh năm suốt tháng hứng gió hứng mưa nên đã mục nát từ lâu. Lão đạo sĩ tiến đến thì thầm bên tai Cố Dũng, không rõ là nói cái gì mà sau đó lần đầu tiên Cố Dũng dám tiến lại gần, dùng tay không kéo cửa ra, do dự bước từng bước về phía Cố Cửu.

Cố Cửu nhặt một cục đất cứng lên ném Cố Dũng. Đêm khuya tối tăm, Cố Dũng không thấy rõ để né, bị Cố Dũng ném trúng bèn kêu la oai oái.

Cố Cửu mím môi, tiếp tục ném đất, ném hết cục này đến cục khác lên người Cố Dũng. Mấy cục đất cứng này đều do nhóc tranh thủ lúc hai người đó còn chưa đến moi tường phòng bếp ra, dù sao cũng là vách tường xây bằng đất, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, bên chân nhóc còn cả một đống lớn.

Cố Dũng không nhìn thấy đường, trên người bị đập trúng đau điếng bèn chửi ầm lên: “Thằng nhãi ranh chết tiệt!”

Gã mặc kệ những chỗ đau nhức trên người, muốn đánh nhanh thắng nhanh, bước đến thò tay ra định nắm cổ Cố Cửu.



Phía sau Cố Cửu chợt nhoáng lên một cái, ngay tức khắc Cố Dũng liền mặt đối mặt với Chu San San vừa bay vút từ trong phòng ra.

“A a a!” Cố Dũng sợ tới mức kêu la hoảng loạn.

Người bình thường sẽ không nhìn thấy được quỷ, trừ phi người đó có thể chất thiên âm. Trước đó Cố Dũng đã dùng lá cây liễu (3) giấu trong ống tay áo chà lên mắt nên mới có thể nhìn thấy quỷ trong một thời gian ngắn.

Cố Dũng bị Chu San San đột ngột xuất hiện dọa cho xanh mặt. Gã ta cố gắng dằn nỗi kinh hoàng xuống, không bỏ chạy mà chỉ lui về sau vài bước. Gã sờ soạng trên cổ lôi ra một thẻ bài gỗ, vung về phía Chu San San rồi quát: “Cút ngay!”

Cố Cửu núp sau Chu San San nhìn thấy thẻ bài kia phát ra một luồng sáng màu đỏ, ngay sau đó, Chu San San người đầy khí đen liền văng ra ngoài như vừa bị xe tải tông phải.

“Mẹ ơi!” Cố Cửu kêu lên, muốn chạy qua xem tình hình Chu San San đang nằm trên đất lăn lộn quằn quại. Trong lòng Cố Cửu vô cùng hoảng sợ, thảo nào tối nay Cố Dũng lại gan dạ bất thường như vậy, trước đây gã chẳng bao giờ dám lại gần nhà tranh, thì ra là nhờ có thẻ bài gỗ lợi hại như vậy.

Nhưng mà Cố Cửu xoay người chạy chưa được hai bước thì đã bị người phía sau túm chặt lấy cổ áo, sau lưng bị kéo một cái rõ mạnh. Cố Cửu nghe giọng nói tràn đầy ác ý của Cố Dũng vang lên bên tai: “Thằng oắt con, tối nay tao sẽ kêu đại sư diệt cả mày lẫn con mẹ quỷ của mày!”

Hiện tại Cố Cửu được tám tuổi, hàng năm ăn không đủ no còn bị cái lạnh tận xương hành hạ, ốm o như quỷ chết đói thì nào có sức lực để chống trả một tên đàn ông trung niên cao to. Nhóc bị Cố Dũng túm cổ áo kéo lê trên mặt đất lôi ra ngoài.

Mỗi lần đối mặt với Chu San San, Cố Cửu còn có thể gọi vài tiếng mẹ để bán thảm, nhưng đối với tên cha đẻ năm đó muốn chôn sống mình này, Cố Cửu không thể có tí ti mềm lòng nào. Nhóc móc cây dao phay giấu trong ngực ra, lẹ làng tháo lớp vải bọc rồi dùng hết sức đâm xuống một cái.

Nhát dao này cắm vào tay Cố Dũng, gã bị đau đớn làm giật mình, theo phản xạ buông Cố Cửu ra. Cố Cửu không hề quay đầu lại, bò dậy chạy thục mạng vào trong nhà.

Chu San San nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại lao ra lần nữa. Lần này, Cố Cửu phát hiện khí đen trên người cô đã tản bớt đi một ít, có thể là do vừa nãy bị thẻ bài gỗ tấn công.

Cố Cửu nhào vào lòng Chu San San: “Mẹ! Cứu con với!”

Chu San San không nói gì, từ lần đầu tiên khi Cố Cửu vẫn còn là một đứa bé ẵm ngửa nhìn thấy cô đến giờ đã tám năm mà nhóc vẫn chưa một lần nghe Chu San San nói chuyện, sau này nhóc mới biết thì ra cô là một người câm.

Chu San San tóm lấy Cố Cửu ném vào phòng, còn cô thì bay sang phía Cố Dũng.

Tay phải Cố Dũng bị chảy máu, gã thấy Chu San San lại ra tới bèn lấy thẻ bài gỗ ra lần nữa.

Chu San San vừa tới gần Cố Dũng thì thẻ bài lại tỏa ra ánh đỏ, nhưng lần này Chu San San không bị đẩy đi nữa. Ngược lại, làn sương đen cuồn cuộn trên người cô lại giằng co với ánh sáng đỏ, nhờ đó cô tìm được cơ hội vươn bàn tay trắng ởn bóp cổ Cố Dũng.

Tình hình không xảy ra như Cố Dũng tưởng mà gã lại còn bị bóp cổ suýt tắt thở. Cảm giác được nỗi lạnh lẽo chết chóc trên cổ mình, Cố Dũng vội kinh hãi kêu to: “Đại sư, mau cứu ta!”

Lão đạo sĩ kia sau khi tới đây thì khiển Cố Dũng đi bắt Cố Cửu, còn lão thì tự lo phần việc của mình. Vào buổi chiều, khi lão tới đây xem đã đi vòng quanh căn nhà này xem xét một lần, bố trí vài thứ gì đó ở chỗ này. Nhưng sau khi Cố Cửu mạo hiểm việc bị quỷ hồn đả thương để ra ngoài kiểm tra thì không phát hiện ra điều gì bất thường.

Từ lúc tiến vào, lão đạo sĩ bắt đầu tưới cái thứ đựng trong bình tro cốt ra đi theo một hình thù kì quái. Thứ trong bình đổ ra đầy trên đất, Cố Cửu không biết đó là cái gì, chỉ ngửi được một mùi tanh tưởi nhàn nhạt bốc lên.

Đúng ngay lúc Cố Dũng cầu cứu, lão đạo sĩ cũng vừa đổ hết đồ ở trong bình tro cốt ra. Lão ném vỡ bình, ngay khi tiếng rơi vỡ loảng xoảng vang lên, lão bỗng nhảy vào trong sân, trong tay cầm một thanh kiếm không biết từ đâu ra, miệng thét chói tai: “Ác quỷ đừng vội làm xằng, tốc tốc lui tán!”

Chu San San thấy thế buông cổ Cố Dũng ra nhảy đến đấu với lão đạo sĩ.

Tuy rằng Chu San San đã ăn không ít ác quỷ, trong mắt Cố Cửu thì cô cũng được xem là chị đại trong giới, nhưng trước kia khi còn là người thì cô cũng chỉ là một người phụ nữa chân yếu tay mềm mà thôi. Cô không biết đánh nhau, chỉ biết giương nanh múa vuốt vồ thẳng tới. Lão đạo sĩ thì khác, lão đã hành nghề nhiều năm, khi nghiệm không ít nên nào chiêu nấy cũng có lớp có lang. Hơn nữa, lão đạo sĩ đã dám đối mặt khiêu chiến với Chu San San thì chứng tỏ lão tin tưởng bản thân có thể khống chế được cô.

Cố Cửu không hi vọng Chu San San xảy ra chuyện gì, ít nhất là không phải tối nay. Nhóc nhìn vào khuôn mặt gian tà nham hiểm của lão đạo sĩ kia, linh cảm mách bảo rằng nếu tối nay nhóc rơi vào tay lão thì kết cục so với việc bị Chu San San nuốt sẽ còn thê thảm hơn.

Cố Cửu nhìn quanh quất, tiếp tục nhặt đống đất của mình lên ném lão đạo sĩ.

Liên tiếp né được hai cục đất Cố Cửu ném sang, lão đạo sĩ khinh miệt nói: “Chỉ có chút trò vặt.” Lão gọi Cố Dũng: “Mau dùng tơ hồng trói tiểu quỷ này lại, làm theo cách ta dạy ngươi!”

Cố Dũng đang băng bó cánh tay bằng một miếng vải xé ra từ trên áo, gã vừa dùng miệng thắt nút kết vừa đáp lời. Sau đó, gã chụp mớ tơ hồng đặt ngay cửa rào lừ lừ tiến về phía Cố Cửu một lần nữa.

Cố Cửu ôm mấy cục đất cứng, vừa ném lão đạo sĩ vừa lo chạy trốn Cố Dũng. Nhưng ngặt nỗi khoảng sân nhà không rộng lắm, lại thêm thân hình nhỏ bé yếu ớt của Cố Cửu chẳng có mấy sức lực, chỉ một lát sau nhóc đã bị Cố Dũng tóm được.

Cố Dũng kéo tơ hồng chuẩn bị trói Cố Cửu lại. Cố Cửu giãy giụa, thoáng nhìn về hướng Chu San San bên kia, há miệng hô to: “Mẹ ơi chạy đi!”



Chu San San cũng đang bị kẹt không cách nào vùng thoát được, Cố Cửu biết nếu mình gọi cô lại cứu thì cô sẽ bị phân tâm, e là bị đánh bại càng nhanh. Tuy là dạo này Chu San San muốn xơi nhóc nhưng dù gì cô cũng đã bảo vệ nhóc bao nhiêu năm nay, nếu không có cô, nhóc đã sớm thành đồ bổ trong bụng đám ác quỷ rồi. Bây giờ lão đạo sĩ không bỏ qua cho cậu thì nhất định cũng sẽ không bỏ qua Chu San San.

Chu San San quýnh lên, muốn bứt ra khỏi vòng vây đến cứu Cố Cửu nhưng lại bị lão đạo sĩ ngăn trở.

“Muốn chạy? Hôm nay hai người các ngươi ai cũng đừng hòng trốn thoát!”

Cố Cửu bị Cố Dũng đè trên mặt đất, hai đùi bị gã dùng một cái chân tổ bố tì lên sinh đau. Cậu không tài nào giãy ra được, nửa người trên kể cả đôi tay đã bị quấn chặt, sắp quấn đến tận eo.

“Meo!”

Ngay khi đang trên bờ tuyệt vọng, đột nhiên Cố Cửu nghe thấy tiếng Tiểu Đệ.

Một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống ngay trên gáy của Cố Dũng, dùng hai móng vuốt hung hăng cào một cái thật ác, máu dây ra cả trên móng.

Sau cổ Cố Dũng bị cào mất một miếng thịt, hắn đau đến nỗi ngã ngửa ra sau. Cố Cửu không còn bị kìm kẹp ngay lập tức lăn một vòng tránh đi rồi đứng lên xoay xoay hai vòng muốn rũ tơ hồng trên người xuống. Thế nhưng không biết Cố Dũng làm cách nào mà nhóc nhảy nhót kiểu gì tơ cũng không chịu rơi.

Cố Dũng nhịn đau gọi lão đạo sĩ lần nữa: “Đại sư, lại thêm một con súc sinh nữa!”

Lão đạo sĩ nhíu mày nhìn xung quanh, sau đó quay lại hăm dọa Chu San San: “Đợi lát nữa lão đạo sẽ đến thu phục ngươi.”

Nói xong, lão lấy ngón tay vuốt lên thân kiếm một cái, một màu máu đỏ tươi lan ra khắp thân kiếm. Thanh kiếm được uống máu hình như trở nên mạnh hơn nhiều, quanh thân kiếm có thêm vô số vệt sương mù màu đỏ lượn lờ.

Lão đạo sĩ cầm chặt kiếm sắc trong tay, miệng niệm quyết: “Đại đạo thông thiên, kiếm ngự âm liên, câu hồn khóa phách, phong kỳ tam quan, Thái Thượng Lão Quân, cấp cấp như luật lệnh!”

Một đường kiếm khí xông thẳng về phía Chu San San, sau đó giống như mũi kiếm thực thụ mà đâm xuyên qua thân thể cô.

Cả người Chu San San bị hất văng ra, đụng sập cả vách nhà. Cô chật vật ngã xuống giữa đống đất đá. Chu San San bị đường kiếm đó làm trọng thương, không có cả sức để bò dậy. Theo đó, khí đen trên người cô cũng mất đi rất nhiều, thân thể bị khuất lấp sau màn sương đen lộ ra, dường như cô cũng đã tìm lại được phần nào lý trí. Cô bi thương tuyệt vọng quỳ rạp ở đó nhìn Cố Cửu, miệng hé ra nhưng không thể phát ra được âm thanh nào, chỉ đành bất lực lặng im, lệ máu tuôn dài.

“Mẹ.” Cố Cửu không đành lòng nhìn thấy cảnh đó, tiến lên hai bước muốn đến gần Chu San San nhưng lại bị Cố Dũng túm dây tơ hồng níu lại.

Tiểu Đệ đứng bên chân Cố Cửu, cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Dũng và lão đạo sĩ đang chậm rãi lại gần.

Lão đạo sĩ nhìn Tiểu Đệ đánh giá kĩ càng, khen: “Con mèo đen này rất có linh tính, là vật dẫn linh hiếm thấy.”

Cố Cửu không muốn hắn được như ý, nhấc chân đá Tiểu Đệ một cái: “Tiểu Đệ, nghe lời anh, chạy đi!”

“Meo!”

Tiểu Đệ bị sút đi, sau đó vững vàng tiếp đất. Nhưng nó không nghe lời Cố Cửu, meo một tiếng lại chạy ngược trở về.

Cố Cửu hai mắt đỏ ngầu, quay đầu hung tợn nhìn lão đạo sĩ: “Ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho lão!”

Lão đạo sĩ khinh khỉnh đáp: “Ngươi đương nhiên phải thành quỷ.” Lão không nói dong dài, phất tay ra lệnh cho Cố Dũng đi bắt mèo đen, dặn phải bắt sống, còn lão thì nhặt dây tơlên muốn đích thân trói Cố Cửu lại.

Chỉ tiếc lão còn chưa kịp đến gần Cố Cửu thì bỗng một luồng ánh sáng vàng rực đã đến trước, lia ngang đầu ngón tay lão cắt đứt sợi tơ hồng.

“Tìm cả buổi trời, thì ra là ở đây.”

Một tiếng cười hào sảng đột ngột vang lên trong sân nhà yên tĩnh, đồng thời một cái roi màu đen từ đâu bay đến quấn lấy hai chân Cửu cuốn qua một bên.

“Dật Nhi, đỡ này.”

Cố Cửu cảm thấy mình bị vứt lên thật cao, trước mắt chỉ thấy được mỗi bầu trời đen tuyền. Chợt có một quầng sáng màu vàng lóe lên, khi nhóc định thần nhìn lại thì thấy tơ hồng trên người mình đã đứt lìa hết, rơi xuống lả tả. Tiếp đó, nhóc cũng rơi xuống, lọt vào trong một khuôn ngực không cao lớn lắm nhưng lại nóng cháy hừng hực.

Cố Cửu ngẩng đầu đối mặt với một khuôn mặt non nớt, cáu kỉnh, và lạnh nhạt.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa chết thì đi xuống.” Chủ nhân của gương mặt đó nói như vậy với Cố Cửu.