Phụng Chỉ Làm Nũng

Chương 4



"Ngươi là Hoàng hậu của ta."

Âm thanh rơi xuống đất theo câu nói này, bên trong cung điện rơi vào yên lặng rất lâu.

"Bệ hạ, là ý mà thần đang nghĩ...."

"Chính là ý đó."

Minh Thận cảm thấy bản thân như gặp sấm sét đánh giữa trời quang.

Y ngàn tính vạn tính, ngay cả chuyện sinh con cũng đã chuẩn bị xong, không nghĩ tới chính y không đợi được tân nương, vậy mà bản thân lại biến thành tân nương kia?!

Y cúi đầu nhìn tấm thảm cáo trắng mềm mại dưới chân, Ngọc Mân nhìn y.

Y nuốt một ngụm nước bọt: "Chuyện này.... Bệ hạ, ta là nam tử, sau đó còn phải khôi phục Minh gia, làm trâu làm ngựa cho ngài. Không phải, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là xưa nay chuyện nam hậu luôn bị nhiều người lên án, phu thê hai người Thái tổ và Hoàng hậu nam tình thâm, đó cũng là do họ đã lập Thái tử, dưới tình huống chỗ đứng trong triều vững chắc, huống chi tình cảm của Thái tổ thâm hậu, tâm ngài ấy cứng như đá không thể chuyển, bây giờ ngài mới vừa đăng cơ, mặc dù muốn lập Hoàng hậu nam, vậy cũng không nên là hiện tại, lại càng không nên là ta ——"

Y bô bô nói một tràng, nhìn thấy Ngọc Mân không nhúc nhích, bỗng nhiên ngẩn người một chút, vẫn quỳ như vậy. Chỉ sợ "Ngây ra như phỗng" chính là đang hình dung y lúc này.

Minh Thận vẫn còn giãy giụa một chút, dò hỏi: "Bệ hạ, lúc nào ngài đã để mắt đến ta vậy, ta là nói.... Khi nào thì bắt đầu yêu thích nam nhân?"

Thì ra Hoắc Băng nói cho y biết "Bảo vệ tốt cái đầu và cái mông", "cái mông" ở đây chính là ý này?

Y cho là cuộc sống yên tĩnh như này y vẫn có thể luôn tiếp tục giữ vững, không nghĩ tới cuộc sống rốt cuộc vẫn động thủ với một tiểu quan viên tuân thủ luật pháp như y.

Ngọc Mân bưng chén trà kia lên lần nữa: "A Thận, ngươi hỏi lời này là không muốn sống nữa sao?"

Minh Thận nhanh chóng lắc đầu: "Thần muốn." Sau khi suy nghĩ một chút lại gật đầu một cái, cả người bịch một tiếng qùy rạp trên đất: "Ý của thần là, là người thì đều tiếc mạng, vì giang sơn vững chắc của bệ hạ đưa một cái mạng của thần cũng không đáng gì, chỉ cầu bệ hạ đừng nhầm đường lạc lối."

"Lạc lối." Ngọc Mân cúi người nắm chặt vai y, khẽ nói, "Tâm hắn cứng như đá, không thể lay chuyển, sao ngươi biết tâm trẫm có lay chuyển."

Một tay hắn giữ chặt vai Minh Thận, nâng cả người y lên. Nhìn Minh Thận giống như sói đang nhìn thỏ, chỉ thiếu việc xù lông khắp người lên. Trong mắt hắn lướt qua một chút phức tạp, sau đó bình tĩnh nói: "Trẫm lừa ngươi thôi, ăn cơm trước. A Thận, đừng tự mình đa tình."

Lão thái giám luôn chú ý đến tình hình ở ngoài cửa vung tay lên, để cho người đã sớm chờ ở một bên mang món ăn lên, rất nhanh đã bày đầy một bàn, Ngọc Mân ngồi xuống bàn trước, sau đó liếc mắt nhìn Minh Thận, muốn y cũng cùng đi qua.

Minh Thận liền đi qua. Dáng người thẳng tắp ngồi ngay ngắn, y sợ hãi không thôi, vẫn còn đang suy nghĩ đến câu "Ta lừa ngươi thôi" cùng với "đừng tự mình đa tình" của Ngọc Mân là có ý gì, trong chớp mắt liền thấy mấy vị thần quan hôm qua cũng tới.

Thần quan hành lễ với Ngọc Mân trước, sau đó nở nụ cười nịnh hót, vấn an Minh Thận" Thần bái kiến Hoàng hậu, chúc mừng Đế hậu tân hôn vui vẻ."

Minh Thận: "...."

Ngọc Mân bình tĩnh gắp một viên gạch cua côn sơn cho y, rồi ra hiệu cho lão thái giám đến đối diện gắp thức ăn cho Minh Thận.

Minh Thận sắp khóc: "Mân ca ca, Trình gia gia, thần quan đại nhân, rốt cuộc mọi người đang có ý đồ gì, cho ta một con đường sống thôi, nếu ca của ta biết được ta gả cho nam, nhân.... Ý ta là làm loạn triều cương, mê hoặc quân chủ, hắn sẽ đánh chết ta."

Thần quan vui cười hớn hở nhìn y: "Minh đại nhân thỉnh tội nhanh như vậy làm gì?"

Minh Thận yên lặng ăn viên gạch cua, không nói lời nào, cúi đầu ủ rũ giống như động vật nhỏ.

Thần quan dẫn đầu nhịn không được, xì một tiếng bật cười: "Minh đại nhân, bình tĩnh đừng nóng, chúng ta biết đối với ngài chuyện này rất bất ngờ, nhưng mà sự thật chính là như vậy, cùng ngày bệ hạ đăng cơ, trên đài tế chúng ta tính toán được bát tự của Hoàng hậu thích hợp với bệ hạ nhất —— rơi ở Bắc Đẩu thất tinh, đồng loạt chỉ hướng Uyên Lăng, hỏi thần linh trên trời thì cho ra một chữ Minh."

"Đây chính là nhân duyên trời định. Nếu như ngài không đến, như vậy giang sơn bất ổn, yêu tinh sắp xuất thế, nước không còn là nước!" Giọng nói thần quan đột nhiên trở nên âm vang có lực, "Minh đại nhân, ngài hiểu chưa!"

Minh Thận: "????"

Thần quan rất hòa ái: "Ta biết ngài không tin cái này, nhưng mọi việc đều có cái lý của nó. Ngài không tin, nhưng đây chính là giang sơn xã tắc, lòng dân hướng về. Nghe nói Thái tổ gia của chúng ta xuất thân đạo sĩ, lúc vào rừng làm cướp được người ta gọi là yêu đạo, sau đó lập quốc phong chính liền thành thần tiên, lúc qua đời cũng nói là mọc cánh thành tiên trở về."

"A Thận, chuyện nam hậu cũng không phải lần đầu tiên ở triều đại này, châu ngọc phía trước, ngươi phải biết." Lão thái giám ở bên cạnh bồi thêm một câu.

Minh Thận khó khăn hỏi: "Vậy tại sao không phải là ca của ta?"

Thần quan dùng tay áo che miệng, ho nhẹ một tiếng: "Huynh trưởng của Minh đại nhân hình như có tật chân, hơn nữa ngài ấy theo họ Hoắc của mâu thân ngài, không phải chữ "Minh", vì vậy phù hợp với điều kiện chỉ có một mình ngài. Ngài không cần căng thẳng, nói cách khác, nếu như đại nhân còn có muội muội họ Minh, vậy chúng ta sẽ ưu tiên suy xét muội muội của ngài."

Minh Thận lập tức nghiêm mặt nói: "Ta có muội muội."

Vẻ mặt Ngọc Mân hơi cứng đờ.

Lần này lão thái giám cũng dựng lỗ tai lên, tò mò nhìn sang.

Minh Thận nói: "Ngày mai sẽ có."

Ngọc Mân cuối cùng cũng mở miệng: "Hồ đồ."

Minh Thận cúi thấp đầu, đùa giỡn hạt đậu trong bát, nhỏ giọng nói: "Hồ đồ là ngài mới đúng."

Ngọc Mân nhắc nhở y lần thứ hai: "A Thận, ngươi không cần đầu sao?"

Minh Thận liền ngoan ngoãn, thành thật nói: "Vẫn muốn, ngài cứ coi như cái gì cũng không nghe thấy đi."

Minh Thận ăn một bữa cơm không biết vị. Trong lòng y có một âm thanh mơ hồ nhắc nhở có chuyện xảy ra, nhưng ý thức lại kháng cự tiếp nhận, thật sự giống như đang nằm mơ.

Nhất định là nằm mơ, y nghĩ.

Sau khi súc miệng, trông thấy sắc trời đã sáng rõ, Ngọc Mân cũng nhanh chóng ăn hết điểm tâm, chắc là muốn đi vào triều. Lão thái giám chỉ huy người mang thức ăn xuống, rồi lại nhìn sắc mặt Minh Thận một chút, sợ y bị cảm lạnh, vì vậy lại tự mình đi đến Ngự thiện phòng kêu người nấu một chén canh gừng bưng lại đây.

Lúc này chỉ còn lại hai người Minh Thận và Ngọc Mân.

Cung nữ dâng long bào và đai lưng lên, Ngọc Mân nâng cằm, ra hiệu Minh Thận mặc cho hắn.

Minh Thận mở miệng mấy lần, lại nuốt lời vào mấy lần, sau nhiều lần như vậy Ngọc Mân nhìn y: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"

Minh Thận lập tức biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra: "Tại sao bệ hạ không thay triều phục khi vừa rời giường luôn?"

Ngọc Mân nói: "Quy củ." Hắn xách Minh Thận lại đây, đặt ngay ngắn bên cạnh mình rồi nhét y phục vào trong tay y.

Lúc trước Minh Thận hay giúp hắn cởi áo rồi lại mặc quần áo cho hắn, nên những chuyện này làm vô cùng thuần thục, nhưng đây lại là lần đầu tiên mặc long bào cho hắn. Y cúi đầu cài nút áo cho Ngọc Mân, hô hấp quấn quýt vào nhau, không chú ý đến cái trán của mình sắp đụng tới đôi môi Ngọc Mân, sợi tóc tán loạn phất qua, có hơi ngứa.

Nhiều thế hệ Minh gia đều sinh ra đào kép, nam tử còn đẹp hơn nữ tử, phụ thân Minh Thân chính là dựa vào một tướng mạo đẹp đó mới được tướng môn gả con gái cho, lúc này mới có hai đứa con trai là Hoắc Băng và Minh Thận. Tay y thon dài, đúng như lời y nói chọc cười vừa nãy, da dẻ mềm mại nhẵn nhụi, vô cùng trắng trẻo.

Ngọc Mân rũ mắt nhìn thấy lúc y nghiêm túc môi lại hơi nhếch lên, hồng hào mềm mại, mang theo vị ngọt mơ hồ, hai cái tay kia dường như cũng chịu sự mê hoặc bí ẩn, động tác chậm lại giống như con bướm đậu ở một chỗ, chính là nơi trái tim.

Minh Thận cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, mở miệng nói: "Chỗ đường may long văn này...."

Cùng lúc đó, Ngọc Mân đột nhiên nói: "A Thận."

Minh Thận ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt nhìn hắn.

Trong đôi mắt đen của Ngọc Mân phản chiếu bóng dáng luống cuống của y, sáng như sao đầy trời.

"Trẫm tìm ngươi làm Hoàng hậu không chỉ là do ý của thần quan tính toán, mà cũng có ý xung hỉ cho phụ hoàng. Mặc dù ông ấy không phải phụ thân ruột thịt của trẫm, nhưng ông ấy nhường ngôi cho trẫm, bây giờ bệnh nặng, trẫm cũng không qua loa cho xong chuyện kết hôn nên mới chọn ngươi, ngươi không cần sợ sệt. Ngoài vị trí Hoàng hậu ra, trẫm sẽ dìu dắt ngươi làm Giám sát Ngự sử ở Ngự sử đài, thay ta làm một ít chuyện bên ngoài."

Minh Thận: "Ta...."

"Hôn sự của hai ta tạm thời sẽ không công bố ra ngoài. Đương nhiên, vì không khinh nhờn thần linh, mặc dù tạm thời không có danh phu thê bên ngoài nhưng sẽ không quá lâu."

Minh Thận thở phào nhẹ nhõm: "A, hôn sự sẽ không quá lâu sao? Quyết định của ngài quá chính xác, dù sao cũng là thần hôn —— "

Ngọc Mân đánh gãy y: "Trẫm nói là, thời gian không công bố sẽ không kéo dài quá lâu, về sau bách tính khắp thiên hạ đều sẽ biết ngươi là Hoàng hậu của trẫm."

Minh Thận trợn mắt: "???"

Ngọc Mân nhìn y, không nói thêm nữa, ra lệnh: "Hoàng hậu, tiễn trẫm ra của."

Hắn vươn tay ra, cứ như vậy mà một tay ôm Minh Thận, nhẹ nhàng ôm y một cái, hai cái cổ dán sát nhau. Hai năm xa cách cùng nghi kỵ dường như có chút dấu hiệu sụp đổ vào giờ phút này, Minh Thận sững sờ, còn chưa phản ứng lại thì phát hiện mình đã trở tay ôm hắn như khi còn bé, mắt cong lên nở nụ cười. Y bị Ngọc Mân kéo đi, cùng hắn bước ra bên ngoài.

Trời mới vừa sáng nhưng vẫn lộ ra màu xanh mờ mờ. Minh Thận bó tay bó chân đi sau hắn, cũng không biết cái gọi là lễ nghi đưa đón Hoàng hậu phải làm như thế nào. Y nhìn đội ngũ cung nữ thái giám nghênh đón xếp xung quanh cửa cung, đang định long trọng một chút, lúc dứt khoát ba quỳ chín lạy đưa Mân ca ca của y thượng triều thì lại bị Ngọc Mân quay đầu bắt được, cúi người áp xuống —— hôn lên môi y.

Môi lưỡi dán vào nhau, hơi thở ấm áp, làm hai chân y như nhũn ra.

Minh Thận: "????????"

Ngọc Mân nhìn dáng vẻ sợ hãi của y, ánh mắt tối sầm lại, buông y ra, bình tĩnh nói cho y biết: "A Thận, quy tắc đầu tiên của đế hậu là ân ái, trước mặt hay sau lưng người khác đều phải như thế."

~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Minh Thận: Cuộc sống này rốt cuộc cũng động thủ với con mèo như ta.