Sau Khi Chó Điên Mất Trí Nhớ

Chương 12



Người theo đuổi?

Hắn ta còn dám ngang nhiên nói mình là người theo đuổi?

Cũng quá buồn cười đi?

Mạnh An còn tưởng rằng hắn ta quấy rầy hắn theo dõi hắn chỉ là xuất phát từ mục đích hạ lưu kia, tỷ như thèm khát thân thể hắn, hoặc là bản chất của hắn ta vốn là biến thái, lại không nghĩ rằng hắn ta theo đuổi mình.

Cho nên hắn ta làm những việc này đều là bởi vì muốn theo đuổi hắn?

Hắn ta sẽ không là ··· thích mình đi?

Mạnh An tuy nói mất đi ký ức quá khứ, nhưng trực giác phán đoán rằng đây không phải là theo đuổi bình thường đi?

Suy đoán buồn cười này làm Mạnh An cảm thấy bất an trong khoảng thời gian này giống như bị lừa gạt, lửa giận khi bị theo dõi giám sát, bị cưỡng ép dâm loạn giờ đây tất cả đều phun trào, nhưng càng là phẫn nộ, hắn lại càng là xưa nay chưa từng có bình tĩnh.

Mạnh An dọn dẹp dụng cụ cắt gọt, nhắm mắt lại lưng hơi hơi dựa sô pha, bắt đầu sắp xếp thông tin tên biến thái kia.

Người nọ tựa hồ đối hắn thập phần hiểu biết, nghe hắn ta miêu tả, hắn ta làm ra những hành động này là vì thích mình, hắn ta đưa dụng cụ cắt gọt cho Mạnh An, hắn lại tìm mẹ Mạnh tra xét một chút, liền biết yêu cầu chế tác cũng hơn trăm vạn, còn phải xếp hàng định chế, cha Mạnh mẹ Mạnh muốn một bộ cũng không dễ dàng, nhưng hắn ta lại nhanh như vậy đã đưa tới tay hắn, thân phận người này nhất định không đơn giản.

Thích mình, biết được hướng đi của mình, bối cảnh sâu không lường được, của cải phong phú.

Mạnh An suy nghĩ nửa ngày, hắn bên người duy nhất phù hợp điều kiện, cũng chỉ có hư hư thực thực là hàng xóm của hắn Đỗ Trường Phong..

Nhưng là trời quang trăng sáng, giống như tiên tử trên trời thật sự sẽ là tên biến thái quấy gầy hắn sao?

Không biết sao, chỉ cần nghĩ Đỗ Trường Phong mang thân phận tên biến thái, Mạnh An trong lòng liền sinh ra một loại cảm xúc vi diệu, không thể nói là chán ghét hay là thích, chỉ là suy nghĩ đến tên biến thái có khả năng sẽ là Đỗ Trường Phong, hắn phẫn nộ đầy người thế nhưng đột ngột chuyển biến thành tìm tòi nghiên cứu cùng nhảy nhót.

Có ý tứ.

Mạnh An trong lòng bởi vì bị người xa lạ quấy rầy mà sinh ra nóng nảy, ở phát hiện người nọ có lẽ chính là Đỗ Trường Phong mà chậm rãi bình ổn lại, hắn thậm chí bắt đầu đối Đỗ Trường Phong dưới thân phận biến thái có chút cảm thấy hứng thú.

Nguyên bản tinh thần sa sút cảm xúc một lần nữa trở nên ngẩng cao, thế cho nên ăn cơm chiều thời điểm mẹ Mạnh nhìn thấy trên mặt hắn lâu lâu lộ ra tươi cười còn tò mò hỏi hắn đã xảy ra cái gì.

"Không có gì, mẹ, chỉ là nghĩ đến một ít chuyện thú vị."

Sau khi ăn xong, Mạnh An ngồi ở phòng khách bồi mẹ Mạnh cùng nhau xem TV, nhưng đều hắn chú ý lại không ở trên màn hình, ngược lại cầm di động không nhanh không chậm gửi tin nhắn cho Đỗ Trường Phong.

Mạnh An: "Trường Phong ca, em ngày hôm qua gặp biến thái."

Đỗ Trường Phong: "!!!"

Đỗ Trường Phong: "Em hiện tại ở đâu? Hắn có làm gì em không!"

Đỗ Trường Phong: "Tiểu An trả lời."

Đỗ Trường Phong: "Tiếp điện thoại!"

Mạnh An: "Trường Phong ca đừng lo lắng, em đã không có việc gì, hiện tại ở nhà, chỉ là ngày hôm qua đi ra ngoài mua đồ vật có chút hoảng sợ."

Đỗ Trường Phong: "Tiểu An, em có báo cảnh sát không?"

Mạnh An: "Em ··· em không nghĩ đến báo cảnh sát ···"

Đỗ Trường Phong: "Hắn có phải hay không đã làm cái gì với em."

Đỗ Trường Phong: "Tiểu An em đừng sợ, anh sẽ giúp em, em nói đi ruốt cuộc đã sảy ra chuyện gfi có được không?"

Mạnh An: "Hắn ta kéo em tới góc ··· hắn sờ thân thể của em ··· còn dùng ··· còn dùng phía dưới chọc em ···"

Đỗ Trường Phong: "!!! Tên khốn nạn này!"

Đỗ Trường Phong: "Tiểu An, nghe lời, chúng ta báo cảnh sát có được không?"

Mạnh An: "Trường Phong ca, cho em suy xét một chút đi ···"

Lúc sau mặc kệ Đỗ Trường Phong gửi tin nhắn gì, Mạnh An đều không có trả lời.

Chỉ xem thái độ Đỗ Trường Phong thuần túy lo lắng, Mạnh An lúc trước đối với hắn hoài nghi tựa hồ có chút bất công, chẳng lẽ là mình đã đoán sai, Đỗ Trường Phong cũng không phải là tên biến thái kia?

Tưởng tượng đến khả năng đó, Mạnh An ngược lại có chút bất mãn.

Nổi bất an cứ như vậy cho đến buổi tối, tới khi gần lúc đi ngủ hắn lại nhận được tin nhắn của hắn ta, chỉ là lúc này đây lại không phải văn tự, mà là một bức ảnh chụp, một bức ảnh chụp Mạnh An đang tắm rửa.

Hình ảnh chỉ có nữa người trên của Mạnh An, trần trụi ẩm ướt, mà vú bự cường tráng bị sữa tắm che đậy hơn phân nửa, lại như có như không lộ ra hai viên đậu đỏ bị nước ấm kích đến đứng thẳng, vừa sắc tình lại vừa mang theo chút hương vị không nói nên lời.

Ảnh chụp phòng tắm rõ ràng là phòng của mình, mà góc độ này ···

Mạnh An đi vào phòng tắm, quả nhiên trên đầu ống vòi sen, phát hiện một cái camera mini.

Lúc trước đã kiểm tra trong nhà rõ ràng không có phát hiện mấy thứ này, hoặc là lúc sau hắn ta lẻn vào gắn lên, hoặc là những người đến kiểm tra vốn là người của hắn ta an bài.

Mà hai ngày này trong nhà vẫn luôn có người, không có khả năng sẽ có người thần không biết quỷ không hay mà tiến vào, bởi vậy Mạnh An càng hướng phương án thứ hai, nhưng nghĩ thông suốt điểm này, Mạnh An lại không cảm thấy phẫn nộ, mà là có loại cảm giác quả nhiên là thế.

Rốt cuộc hắn mới cùng Đỗ Trường Phong nói về chuyện tên biến thái, Đỗ Trường Phong còn luôn miệng kêu mình đi báo cảnh sát, kết quả qua không bao lâu tên biến thái liền gửi ảnh đến đây.

Người nọ rõ ràng chính là cảnh cáo Mạnh An, không cho hắn làm lớn chuyện này.

Nào có chuyện trùng hợp như vậy.

Mạnh An gợi lên khóe miệng, thẳng tắp nhìn chằm chằm camera mini, sau đó đột ngột nói một câu, "Anh đang xem, đúng không."

Lời này không phải câu nghi vấn, càng giống như là câu khẳng định trần thuật.

Mạnh An đối với màn ảnh cười cười, sau đó nâng cằm lên, một bàn tay thong thả ung dung kéo vạt áo, mà một cái tay khác từ sau tai nhẹ nhàng lướt qua, sau đó là xương quai xanh, lại vòng quanh cơ no đủ, thậm chí cố tình nhéo nhéo nắm vú xinh xắn.

Giờ phút này Mạnh An gợi cảm như mị ma câu nhân, giơ tay nhấc chân đều là mê hoặc nhân tâm.

Hắn từng bước một đi vào, sau đó đột nhiên đem màn ảnh kéo xuống ném tới trên mặt đất dẫm nát.

Thẳng đến trở lại phòng cầm lấy di động, tâm tình Mạnh An cảm thấy không tồi.

"Anh lấy ahr chụp của tôi làm cái gì?" Hắn hỏi người nọ.

"Bảo bối quá đẹp, tôi thật sự là nhịn không được." Thực mau đối phương liền trả lời, hơn nữa còn gửi ảnh chụp mới.

Bức ảnh này rõ ràng là vừa chụp,ở trong căn phòng tăm tối, một đôi tay trắng nõn thon dài cầm ảnh Mạnh An bị dính một chút tinh dịch, không khó tưởng tượng bức ảnh bị hắn ta dùng để làm cái gì.

Nhưng mà giờ phút này Mạnh AN không chú ý mình trong ảnh chụp, hắn chuyên chú nhìn góc trái bên dưới là hình dương v*t đầy gân xanh vô tình lọt vào tấm ảnh,giống như nghiên cứu một đề tài.

Sau một lúc lâu, Mạnh An lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ hưng phấn, khoa trương đến thậm chí có chút vặn vẹo, như là rốt cuộc bắt được bím tóc của người nào đó.

Ha!

Hắn liền biết!

Tên biến thái hán si theo dõi hắn chính là Đỗ Trường Phong là muộn tao lão nam nhân!

Ruốt cuộc cái vật to lớn đến không bình thường kia trừ bỏ là Đỗ Trường Phong thì còn có thể có ai?

Nếu trước kia Mạnh An đoán Đỗ Trường Phong là tên biến thái chỉ có tám mươi phần trăm, hiện giờ đã có thể xác nhận đáp án chính xác.