Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 42: Hỗn Độn sơ tích, Nê Hoàn thiên khai



Thần thức Hứa Ứng trôi lơ lửng trên Thiên Hà, y không biết mình trồng đạo trong ruộng ánh sáng đã khiến quả chuông chấn động tới mức nào, y chỉ làm theo tính tình, tu luyện một cách tự nhiên chứ không cố ý tu thành như vậy.

 

Trồng đạo trong ruộng ánh sáng, đạo chủng nhập thể, khiến tu vi của y nhanh chóng tăng cường.

 

Y ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thiên Hà cuồn cuộn, xuyên qua giữa dãy núi, dãy núi đó trùng trùng điệp điệp, cao đến mức không thể với tới, tựa như tiên sơn phúc địa!

 

Phía trước dãy núi thì rất rõ ràng, nhưng phía sau dãy núi thì từ từ mơ hồ, xa tới mức không thể thấy được.

 

Từ khi y thăng cấp lên Khấu Quan kỳ, đây là lần đầu tiên tiến vào Vĩ Lư huyền quan, kiểm tra khu vực Hi Di sau huyền quan.

 

Thiên sơn tầng tầng lớp lớp này như cột sống của con người, nhìn từ dưới lên chỉ thấy núi non trùng điệp. Mỗi tầng núi là một tầng trời, hình thái như nửa đóa hoa sen, mỗi đóa hoa sen Thiên sơn này là một tầng trời, tương ứng với sống lưng của y.

 

Thiên hà chảy xuyên qua chính giữa từng tầng trời, thần thức của y được thiên hà gột rửa, cũng nhanh chóng tăng cường, tốc độ hơn xa lúc trước.

 

Từ cõi sâu xa, y lĩnh ngộ được rất nhiều đạo lý, trước đây y tu hành thì u mê mờ mịt, hiện giờ lại có cảm giác thấu hiểu biến hóa âm dương, điều chỉnh lục phủ ngũ tạng!

 

Lúc này y có thể cảm ứng rõ ràng về hồn phách của bản thân, cảm ứng được hồn phách như thân thể, cũng có các loại cấu tạo kỳ diệu, có lẽ đó chính là thông sinh tử.

 

Trong lòng y cũng hiểu ra đôi chút: “Bước từng bước lên trời là có thể tiến vào cảnh giới tiếp theo. Đường lên trời chủ yếu dựa vào tích lũy của bản thân, không thể liều lĩnh.”

 

Thời gian tu luyện sáng sớm chỉ có hạn, khi mặt trời lên cao, Hứa Ứng, Ngoan Thất quả chuông và mấy con Ngưu Ma không hẹn mà cùng ngừng thu khí.

 

Mấy con Ngưu Ma hóa thành trâu đen vào trong sân ăn cỏ, chậm rãi vẫy đuôi, xua đuổi ruồi trâu.

 

Bọn chúng vốn là ngưu yêu, là ngưu yêu vương chính gốc, được phong làm quỷ thần của cõi âm, nhưng khi trở lại dương gian sẽ biến lại thành ngưu yêu, khó mà bỏ được tập tính ăn cỏ.

 

Dưới núi có yêu quái tới biếu đồ ăn cho Hứa đại yêu vương và Ngưu đại yêu vương. Hứa Ứng và Ngoan Thất ăn chút đồ điểm tâm, sau khi no bụng lại suy nghĩ về cuộc đời.

 

 

 

Hứa Ứng chỉ cảm thấy nguyên khí dồi dào, hơn xa lúc trước, nhưng vẫn không có pháp môn võ đạo thuận tay.

 

Trong "Ba Xà chân tu" và "Long Xà Kinh Trập công" có công pháp võ đạo, trong kinh thư có phương pháp tu luyện hình tượng đại đạo Ba Xà và Long Xà, nhưng hiển nhiên nó thích hợp với yêu tu như Ngoan Thất hơn.

 

Hơn nữa hình tượng đại đạo Ba Xà và Long Xà được vẽ trong kinh thư chỉ là lý giải của người sáng tác kinh thư đối với hình tượng đại đạo, có hạn chế của hắn. Cho dù ngộ tính tốt hơn nữa cũng không thể vượt qua người sáng tác kinh thư.

 

Hứa Ứng đang rảnh rỗi, bèn tu luyện pháp môn võ đạo trong hai môn công pháp này, tu luyện Ba Xà bát thức và Long Xà Kinh Trập lục thức tới mức thuộc lòng, lắc đầu nói: “Thành tựu có hạn.”

 

Ngoan Thất thấy vậy thầm vui mừng: “A Ứng cũng có lúc phải chịu thiệt! Ngưu đại yêu vương ta luyện thành hai môn công pháp này, chắc chắn tu vi thực lực sẽ vượt xa hắn!”

 

Hứa Ứng quay lưng về phía hắn, khí huyết tỏa ra ngoài cơ thể, chỉ thấy sau lưng có mây mù lượn lờ, tạo thành làn sương lớn cỡ vài mẫu, trong sương mù có cái đầu rắn trắng khổng lồ chậm rãi nhô ra.

 

Ngoan Thất trợn tròn mắt, chỉ thấy trên đầu con rắn kia có sừng cao vút, không giống rắn bình thường, chính là Ba Xà, thân thể khổng lồ, e là mở miệng thôi cũng ngang voi thần!

 

Thân thể Ba Xà từ trong mây mù chui ra, càng ngày càng dài, uốn lượn xung quanh Hứa Ứng với tốc độ không nhanh không chậm, quấn từng vòng từng vòng một. Con Ba Xà này rất sống động, cứ như từ trong kinh thư bò ra!

 

Đột nhiên, Hứa Ứng giang rộng năm ngón tay, hổ khẩu như miệng của Ba Xà, xuất chưởng đánh ra. Ba Xà phía sau lập tức mở cái miệng máu khổng lồ, gầm thét lao thẳng về phía trước, uy thế mãnh liệt, khiến đám yêu quái dưới núi run lẩy bẩy.

 

Y vung tay một cái, thân rắn dày một trượng lướt qua không trung, tạo thành từng cơn cuồng phong trong sơn cốc.

 

Uy lực cỡ này, vượt xa Tượng Lực Ngưu Ma quyền!

 

Tượng Lực Ngưu Ma quyền thiếu hụt hình tượng của đại đạo, Tượng Vương thần thể chỉ có dị tượng mà không có căn cơ, nhưng trong "Ba Xà chân tu" có hình vẽ Ba Xà, có thể quan sát lĩnh ngộ.

 

Lúc này Hứa Ứng đang thi triển Ba Xà bát thức, đó là lĩnh ngộ hình vẽ hình tượng đại đạo Ba Xà, lĩnh ngộ được hình tượng đại đạo nên mới có uy lực như vậy.

 

Nhưng đối với Hứa Ứng, uy lực như vậy vẫn còn thiếu rất nhiều.

 

 

 

Ba Xà bát thức so với Tượng Lực Ngưu Ma quyền không có tăng trưởng về chất, căn bản là không thể sánh bằng Tam Thập Lục Thiên Cương ẩn cảnh công của Chu gia.

 

Ngoan Thất lại cực kỳ hâm mộ, cuống quít mở kinh thư, xem thử Hứa Ứng tu luyện "Ba Xà chân tu"tới tầng thứ mấy.

 

Quả chuông lười biếng phơi nắng, nói: “Đừng lật nữa, hắn đã tu luyện tới tầng thứ chín rồi. Muốn luyện tiếp nữa chỉ có thể tìm hiểu Ba Xà chân chính để tăng cường uy lực.”

 

Ngoan Thất kinh hãi, ý của quả chuông là Hứa Ứng đã tu luyện được hình tượng đại đạo Ba Xà, những gì có thể luyện được trong "Ba Xà chân tu" thì y đều luyện đến đỉnh điểm rồi.

 

Muốn tiến thêm bước nữa, nhất định phải quan sát Ba Xà thật sự, lĩnh ngộ chân lý hình tượng đại đạo Ba Xà!

 

“Nhưng A Ứng mới tu luyện mấy lần, sao đã tu luyện môn võ đạo này tới cực hạn được?” Trong lòng hắn thấy khó hiểu.

 

Quả chuông nói: “Ngươi không phải nhụt chí. Ngươi kém hắn ở khoản đầu óc, nhưng ngươi cũng có ưu thế rất lớn so với hắn, ngươi là rắn thật, hắn thì không. Chỉ cần ngươi tu luyện [Ba Xà chân tu] tới tầng thứ chín, chắc chắn uy lực sẽ vượt qua hắn!”

 

Ngoan Thất được cổ vũ, lập tức bắt tay vào tu luyện.

 

Quả chuông nhìn thân thể khổng lồ dài hơn mười trượng của hắn, thầm nghĩ: “Chỉ trộm khí huyết của A Ứng dù sao cũng hơi chậm, trộm cả con rắn thối này nữa chắc sẽ nhanh hơn nhiều. Con rắn này càng ngày càng to, chắc chắn khí huyết sẽ rất sung túc!”

 

Ở đằng khác, Hứa Ứng lại vận hành pháp môn võ đạo trong "Long Xà kinh Trập công", thân hình lên lên xuống xuống, long xà bay lượn, uy thế kinh người, long xà theo từng chiêu từng thức của y bay qua bay lại, khiến cho bụi đất ngập trời.

 

Y thi triển Long Xà Kinh Trập lục thức, đổi xà trong pháp môn võ đạo này thành Ba Xà, hai môn công pháp võ đạo hóa thành một môn, uy lực càng mạnh mẽ!

 

Nhưng Hứa Ứng cứ nhớ tới pháp môn biến hóa của Chu Chính là không khỏi cau mày, Long Xà lục thức mà y cải tiến vẫn kém xa Tam Thập Lục Thiên Cương ẩn cảnh công.

 

“Na tiên áo trắng Trần Miên Trúc rõ ràng là na sư, nhưng vì sao lại có công pháp của luyện khí sĩ?”

 

Hứa Ứng thầm buồn bực, tiên sơn ngũ tạng ở thế giới trong miếu hoang cho thấy đã tham khảo khu vực Hi Di của luyện khí sĩ, có thể thấy Trần Miên Trúc cũng có xem qua công pháp của luyện khí sĩ.

 

---------------

 

“Còn cả Chu gia và âm đình nữa, sao cứ nhắm vào ta như vậy?”

 

Trong lòng Hứa Ứng càng buồn bực hơn nữa, Chu gia và âm đình đuổi giết y, có thể nói không tiếc vốn liếng, từ khi Hứa Ứng giết thần linh ở khu ruộng Tưởng gia đến giờ, e rằng đã tổn thất tới sáu bảy trăm vị cường giả Chu gia và thần linh âm đình!

 

“Ta chỉ là một người bình thường tới không thể bình thường hơn, vì ta mà tổn thất nhiều cao thủ như vậy, Chu gia và âm đình có thấy đáng không?”

 

Hứa Ứng nghĩ tới đây, dừng lại một chút, đưa ra đáp án khẳng định: “Đáng!”

 

“Nếu không đáng, bọn họ đã chẳng điều binh khiển tướng như vậy. Thậm chí lần này bọn họ còn phát động hẳn Thứ sử và Thông phán tới bắt ta, chứng tỏ sự tồn tại của ta đáng để bọn họ động tâm! Như vậy, giá trị của ta ở đâu?”

 

Thiếu niên suy nghĩ một chút, điểm duy nhất của mình có vẻ đắt giá, e là “yêu pháp” trên người.

 

“Nói cách khác, pháp môn luyện khí sĩ trên người ta khiến bọn họ động tâm.”

 

Ánh mắt Hứa Ứng lấp lóe, hạ giọng nói: “Âm đình và Chu gia muốn đoạt được ta nhưng thật ra là để ý tới ngộ tính của ta về mặt công pháp luyện khí sĩ. Như vậy, vì sao bọn họ lại động tâm với một hệ thống tu luyện đã bị đào thải? Lẽ nào...”

 

Ánh mắt Hứa Ứng lại lấp lóe, đột nhiên lớn tiếng gọi: “Ngài chuông, ngài chuông!”

 

Quả chuông vội vàng bay tới, Hứa Ứng nói: “Ngài chuông, ta muốn mở mang tầm mắt về độ chính xác của ngài chuông. Ngài chuông có thể đánh vỡ tảng đá này không?”

 

Y nhặt một tảng đá dưới đất lên, ném mạnh đi.

 

Quả chuông bay lên, tiếng chuông vang vọng, tảng đá thì bình an vô sự còn Ngoan Thất cách đó không xa đột nhiên lăn lông lốc từ trên núi xuống. Con rắn lớn giận dữ nói: “Cái chuông nát kia, ngươi lại ám toán ta!”

 

Quả chuông thẹn thùng: “Sau khi bị thương, độ chính xác không được tốt lắm. A Ứng, ngươi gọi ta tới là để đập đá à? Còn chuyện gì nữa không?”

 

“Không còn.” Hứa Ứng vội vàng lắc đầu.

 

Quả chuông bay đi.

 

Hứa Ứng thầm nghĩ: “Ngài chuông này không đáng tin cậy, nếu để nó mở bí tàng Nê Hoàn của ta, vạn nhất nó nhắm không chuẩn, đánh trượt sang...”

 

Y không khỏi rùng mình một cái.

 

 

 

Y gọi quả chuông tới chủ yếu là thử đánh mở bí tàng Nê Hoàn của mình, để thử nghiệm xem công pháp của luyện khí sĩ và công pháp của na sư có thể bổ sung lẫn nhau không.

 

Tuy quả chuông không đáng tin cậy, nhưng y vẫn không bỏ qua ý tưởng này, ngược lại nó càng ngày càng mãnh liệt.

 

“Dựa trời dựa đất chẳng bằng dựa mình, ngài chuông đã không đáng tin cậy, thế thì ta tự mở bí tàng Nê Hoàn của mình!”

 

Ánh mắt Hứa Ứng lấp lóe, đi vào khu vực Hi Di, thần thức bay thẳng lên, tới trước luồng kiếm khí trong khu vực Hi Di. Nhìn từ xa lại thì đây chỉ là một luồng kiếm khí lơ lửng trên bầu trời, nhưng khi tới gần mới phát hiện, thật ra luồng kiếm khí này như một dải cầu vồng, dài tới kinh người.

 

Đây chính là hình tượng đại đạo kiếm thuật mà Hứa Ứng lĩnh ngộ ra!

 

Hứa Ứng mang theo luồng kiếm khí này tiếp tục bay thẳng lên, xuyên qua ngũ tạng, qua mười hai tầng lầu, qua Dao Trì, qua Thần Kiều, qua nhật nguyệt, cuối cùng tới vùng biển do khí hỗn độn tạo thành ở khu vực đầu não.

 

Y lơ lửng trước quả trứng hỗn độn, cũng là trước Nê Hoàn hỗn độn, chậm rãi tụ khí ngưng thần.

 

Nhưng đúng lúc này y lại chần chừ: “Sau khi mở được Nê Hoàn, bí tàng này không thể đóng lại. Nếu hai hệ thống tu luyện không thể tương dung, e là nó sẽ gây trở ngại rất lớn tới tiến bộ của tu vi trong tương lai!”

 

Bước này đi ra, không thể hối hận!

 

Hứa Ứng do dự, nghĩ tới mình chẳng qua chỉ là người bắt rắn tới ăn uống cũng bữa có bữa không, còn bị dương gian và cõi âm truy sát, thậm chí ngay cả thế giới thiên đạo cũng không có chỗ cho mình dung thân, chẳng biết sẽ chết lúc nào, sao phải lo nghĩ nhiều như vậy?

 

Y cười ha hả, hào khí đột nhiên dâng lên trong lòng, dốc toàn lực điều động hình tượng đại đạo kiếm thuật kia, đâm về phía Nê Hoàn hỗn độn!

 

Kiếm này đâm chính giữa Nê Hoàn hỗn độn, khi đâm vào Nê Hoàn chợt thấy lực cản, nhưng kiếm khí lại bùng lên, gặp mạnh thì càng mạnh, gặp ngăn cản thì phá, một luồng kiếm khí như cầu vồng xuyên thủng Nê Hoàn hỗn độn!

 

Biển hỗn độn lập tức thay đổi, kiếm khí mang theo một động thiên đâm vào trong biển, khuấy động biển hỗn độn, có sinh cơ hùng hồn từ trong động thiên tuôn ra, chảy về phía thân thể của Hứa Ứng.

 

Hứa Ứng lập tức cảm thấy như có từng dòng khí lạnh lẽo chảy xuôi trong người mình, đó là hoạt tính của thân thể được y kích hoạt!

 

Bí tàng Nê Hoàn, đã được y mở!

 

Hứa Ứng cười ha hả, cực kỳ sảng khoái.

 

 

 

Xa xa, vài con trâu đang gặm cỏ, ăn chán thì nghiêng người nằm xuống, vung đuôi nhai lại, dương dương tự đắc nhìn Ngoan Thất và quả chuông đang “hòa mình vào nhau”.

 

“Chuông nát, ngươi đánh lén ta, đây mà là hành động của quả chuông đứng đắn à?”

 

“Ta đã nói ta bất cẩn rồi mà!”

 

“Ngươi vẫn trộm khí huyết của ta, đừng tưởng ta không nhận ra!”

 

“Ta chưa bao giờ trộm khí huyết của ngươi, ngươi dám nói xấu ta nữa, ta sẽ đánh chết con rắn thối nhà ngươi!”

 

“Tha mạng!”

 

...

 

Nhắc tới cũng lạ, sau khi mở động thiên, Hứa Ứng cảm thấy tòa động thiên này như tứ chi của mình, có các loại cảm giác, thậm chí điều khiển dễ dàng, để động thiên dịch chuyển vị trí.

 

“Nếu nhờ người khác hỗ trợ mở bí tàng Nê Hoàn, e là không thể khống chế động thiên linh hoạt như vậy được!”

 

Hứa Ứng lấy làm may mắn, nếu nhờ quả chuông giúp đỡ, e rằng tòa động thiên này sẽ không chịu khống chế của mình.

 

Đột nhiên, y nhớ tới điều gì,thầm nghĩ: “Quyển sách cổ trong căn nhà đá ở Nê Hoàn cung có nói, cần phải nhờ người khác mở bí tàng giúp mình, nếu để người khác hỗ trợ, thế chẳng phải động thiên Nê Hoàn của mình cũng bị người khác nắm giữ?”

 

Y suy đi nghĩ lại, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

 

“Có điều na sư phải nhờ người khác mở giúp bí tàng cũng hợp tình hợp lý, vì khi na sư chưa mở bí tàng thì chỉ là người bình thường, đương nhiên không thể tự mở bí tàng như ta được, chắc chắn phải có cao thủ khác hỗ trợ.”

 

Hứa Ứng thấy Ngoan Thất bị quả chuông gõ tới mức đầu đầy cục u, bơi vào trong Tần Nham động mượn năng lượng thần bí trong động chữa thương. Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu y, khiến y ngây ra như phỗng, đứng đó một lúc lâu không hề nhúc nhích.

 

“Đúng rồi đúng rồi!”

 

Y đột nhiên la lên thất thanh: “Ta truy tìm năng lượng của Tần Nham động, tầm long định vị, tìm ra bí tàng Nê Hoàn của mình, chứng tỏ năng lượng trong Tần Nham động chỉ kích thích hoạt tính của bí tàng Nê Hoàn. Nhưng vì sao năng lượng thần bí trong Tần Nham động cũng có thể chữa trị cho Ngoan Thất? Chẳng lẽ là...”

 

Quả tim của y đập thình thịch liên hồi, chẳng lẽ thân thể lục bí không phải của riêng nhân loại, trong cơ thể yêu tộc cũng có lục đại bí tàng?