Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 46: Báo tang



Một chiếc xe ngựa dừng trước sân nhà Tạ Quang, bên trên chất đầy cả một xe hộp lớn túi nhỏ.

Kim Phi kiểm tra qua rồi hài lòng gật đầu.

Không hổ là Hầu gia, mua sắt thô cũng nhiều hơn sắt thô của thợ rèn mùa.

Dụng cụ của thợ sắt và thợ mộc cần dùng cũng phải mua mới.

Điều khiến Kim Phi bất ngờ nhất là quản gia đã tìm được quặng nitrat kali và bột Magie.

Có những thứ này thì Kim Phi có thể thử tạo ra vũ khí mạnh hơn.

Đây mới là lá bài bảo vệ mạng sống thật sự của y, chưa từng nói với ai cả.

Chẳng qua trước khi đến Kim Xuyên, y đã tìm khắp tất cả các cửa tiệm trong thành phố nhưng không tìm được hai thứ này.

Nhà Tạ Quang vốn dĩ không lớn, sau khi có Khánh Hoài, thị vệ và quản gia vào ở thì không còn thừa phòng nữa, Kim Phi bảo thị vệ dựng một cái lều hành quân trong sân rồi đem đồ để vào đó.

Nơi này có người canh gác cả ngày, an toàn hơn ở nhà y nhiều.

Ăn uống no say rồi, đồ cũng đã được mua về, Kim Phi bèn chọn một vài thứ cần dùng, sau đó đem về nhà mình với Mãn Thương.

Nhìn lò lửa bên tường, Kim Phi cảm thấy hơi đau đầu.

Lò lửa này quá nhỏ và thô sơ, chất lượng lại quá thấp.

Nhưng đây cũng là chuyện không thể làm gì được, muốn xây lò lửa như y muốn thì dù có Khánh Hoài giúp có lẽ ít nhất cũng phải mất mấy tháng.

Không kịp thời gian.

Thị vệ của Khánh Hoài đã mang thư đến Biện Kinh, nếu xây lại không chừng lò lửa còn chưa xây xong thì lệnh điều động đã được mang về.

“Thôi vậy, trước tiên làm một ít thứ cần dùng gấp, sau đó lại sửa sang lò lửa”.

Kim Phi chỉ đành tự an ủi mình như thế.

Bắt đầu từ tối hôm đó, trong cửa tiệm đồ sắt cứ liên tục phát ra tiếng leng keng không ngừng.

Kim Phi và Mãn Thương cùng anh em Trương Lương thay phiên nhau, mỗi ngày có thể tạo ra khoảng hai trăm mét dây thép.

Vì chuyện này mà Trương Lương không đi phủ huyện, cũng tạm thời ngừng đi đi về về đưa hàng cho Lưu Thiết.

Ở trong cửa tiệm bảy tám ngày, trưởng làng bỗng tìm đến nói lò gạch đã làm lạnh xong rồi, có thể mở lò.

“Ôi trời, xem ta này, mấy ngày nay bận đến choáng váng, suýt nữa quên mất chuyện này”.

Kim Phi vỗ ngực mình nói.

Là người đầu tư và người thiết kế vào nhà máy nung, lò nung đầu tiên được mở có thế nào mình cũng phải đến chứ.



Y đá vào Mãn Thương đang nằm ngủ trong một góc tỉnh dậy thay ca, Kim Phi đi theo trưởng làng đến bên hồ.

Mấy ngày không đến, khắp nơi ven sông chất đầy gạch, được xếp ngay ngắn thành một chỗ.

“Lúc nãy ta còn đang mắng đám côn đồ, đứa nào cũng muốn giành mấy ngày tiền công, cũng không nghĩ xem ngươi xây một ngôi nhà, đâu cần nhiều gạch như thế. Ta đã nói không làm nữa nhưng chúng không chịu dừng”.

Trưởng làng chỉ vào gạch thô nói: “Kim Phi yên tâm, gạch mà ngươi không dùng đến thì ta không tính tiền công cho đám này”.

“Tại sao không làm nữa?”

Kim Phi cười nói: “Trưởng làng, đợi số gạch này được nung xong thì chia cho người làm gạch thô một nửa, chúng ta lại đào thêm một lò nung mới, như thế chẳng phải cũng được sao?”

“Nhưng chẳng phải ngươi chỉ xây một căn phòng thôi sao? Nung nhiều gạch như thế làm gì?”

“Ta không dùng, mọi người cũng có thể dùng để xây nhà mà”.

Kim Phi nói: “Trưởng làng, ông quay lại nói với mọi người, đợi nhà ta dùng xong, nhà ai muốn lấy gạch xây nhà thì có thể kéo củi đến bên này đổi lấy gạch”.

“Thật sao?”

Trưởng làng bỗng dừng lại.

“Đương nhiên là thật”.

Kim Phi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Một cân củi khô đổi năm viên gạch, sau này ông giúp tôi trông coi lò gạch bên này, nhà ông dùng gạch thì tôi không thu củi đâu”.

Con người đều có tính lười biếng, lúc mới bắt đầu dù là phụ nữ ở xưởng hay đàn ông làm việc bên lò nung đều tranh giành làm việc nhưng dần về sau sẽ bắt đầu có người lén lười biếng.

Bên xưởng vẫn còn ổn, dù sao Đường Đông Đông luôn giám sát sít sao nhưng tình hình bên xưởng nung gạch lại tệ hơn, có vài người đàn ông đã bắt đầu bỏ bê công việc.

Bây giờ Kim Phi chủ yếu dồn hết sức vào bên cửa tiệm rèn sắt, không có tâm trạng quản lý lò gạch, chỉ đành tìm trưởng làng giúp đỡ.

Nếu những người dân làng này vẫn không siêng năng làm việc thì chỉ đành dùng cách tính công theo sản phẩm.

“Cậu Phi yên tâm, sau này nếu ai dám ngồi mát ăn bát vàng hoặc đưa củi không khô đến thì ta sẽ đánh gãy chân hắn”.

Trưởng làng vỗ ngực bôm bốp, vui mừng đến nỗi râu cũng run lên.

Căn nhà tranh của nhà ông ta đã xây được mười mấy năm, có nhiều chỗ bị rách nát, hễ mưa xuống là dột, sợ vài năm nữa sẽ sập.

Mỗi lần lên phủ huyện nhìn thấy nhà gạch ngói trong thành, trưởng làng đều ngưỡng mộ đến nỗi chảy nước bọt.

Nhà gạch ngói sẽ không mục nát, nếu được giữ gìn tốt thì có thể để lại cho con cháu một bảo vật.

Trưởng làng chưa từng dám nghĩ cả đời này cũng có thể sống trong một căn nhà tốt.

“Trưởng làng làm việc thì dĩ nhiên ta yên tâm rồi”.



Kim Phi khẽ cười vỗ vai trưởng làng.

Một cân củi khô đổi năm viên gạch, về cơ bản đã là giá vốn rồi, giải quyết không ổn thỏa còn phải trả thêm chút tiền công vào.

Nhưng y xây lò gạch vốn dĩ không nghĩ đến việc kiếm tiền, trả thêm tiền công thì trả thêm thôi, sau này nói chuyện hay làm việc gì trong làng cũng có thể tiện hơn.

Quả nhiên sau khi trưởng làng công bố tin tức này, ven sông lập tức bùng nổ.

“Ngày mai bảo con trai, con gái lên núi kiếm củi”.

“Phi ca, huynh trả tiền công cho ta, còn cho ta lấy củi khô đổi gạch, sau này nếu có việc gì, chỉ cần tìm ta là được”.

“Phi ca, sau này ta sẽ cố gắng làm việc cho huynh, không dám lén lười biếng nữa”.

“Phi ca, huynh tìm đường sống cho cả nhà ta, ngươi là ân nhân của nhà ta”.



Đám đàn ông cả người dính đầy bùn phấn khích vây xung quanh Kim Phi, giành nhau bày tỏ lòng trung thành.

Đến khi mọi người yên lặng lại, Kim Phi chỉ huy trưởng làng phá bức tường chặn cửa lò nung.

Đây là lô gạch đầu tiên mà lò gạch sản xuất, Kim Phi đã chuẩn bị tâm lý sẽ thất bại.

Nhưng khiến y bất ngờ là gạch trong lò này được nung rất thành công, có rất ít gạch bị vết nứt.

Thu hoạch luôn khiến người ta cảm thấy vui mừng, dù không phải thu hoạch lương thực mà là một lô gạch.

Dân làng còn vui mừng hơn cả Kim Phi, cũng mặc kệ khí nóng trong lò gạch vẫn còn chưa còn chưa giảm, tranh nhau bước vào bắt đầu chuyển gạch.

Cùng lúc đó, Trịnh Phương, Lưu Quỳnh sau nhiều ngày rong ruổi, cuối cùng cũng đem thư của Khánh Hoài đến Biện Kinh.

Ngựa vừa chạy đến phủ Khánh Quốc công, đưa lệnh bài của Khánh Hoài ra muốn được gặp quản gia Trần của phủ Quốc công.

Không còn cách nào khác, thân phận của họ vẫn chưa đủ tư cách để xin gặp Quốc công, chỉ có thể thông qua vị quản gia có quan hệ khá tốt với Khánh Hoài đưa thư cho Khánh Quốc công.

“Mời hai vị đi theo ta vào phòng nghỉ ngơi, ta đi báo cho quản gia Trần”.

Dĩ nhiên gác cổng nhận ra lệnh bài của tam công tử nên vội vàng mời hai người vào trong.

Nhưng hai người Trịnh Phương còn chưa kịp nhấc chân bước vào, anh cả của Khánh Hoài là Khánh Chinh đã cầm lồng chim bước ra.

“Chào đại công tử!”

Trịnh Phương và Lưu Quỳnh cúi người xuống chào, lùi sang một bên nhường đường.

“Hai người các ngươi không ở Kim Xuyên bảo vệ thằng ba mà còn chạy đến Biện Kinh làm gì?”

Khánh Chinh liếc mắt hỏi: “Chẳng lẽ thằng ba bị người Đảng Hạng đánh chết rồi, các ngươi đến báo tang?”