Đông Xưởng Truyền Kì

Chương 108: Đau Lòng.



“Tại thành Dương Tử,vào buổi tối rất nhộn nhịp,ở đây mọi người thường sẽ đi thả đèn hoa đăng ở sông Dương Tử.Những ước nguyện của mọi người sẽ được đèn hoa đăng đưa đi khắp sông Dương Tử,nơi này là nơi chứng thực tình cảm của những cặp đôi.Triệu Vân Mộng khi đã phân phát đủ lương thực và quần áo trong một ngày thì lệnh cho người đóng cửa tòa lầu lại.

Lúc ấy,Nguỵ Phong đã đến được trước cổng thành nhưng bị binh lính trên cổng thành ngăn lại vì đã là quá giờ để vào thành.Ở đây có quy định sau canh thứ nhất thì không ai được phép vào thành hay ra bên ngoài nữa.Vì vậy mà tỷ lệ tội phạm,cướp bóc ở đây rất ít.Nguỵ Phong vì nóng lòng muốn gặp Triệu Vân Mộng nên đã trực tiếp nêu tên của mình.Binh lính trên cổng thành nghe thấy vậy thì liền đi báo cho quan huyện ở đó,dù có thân phận của Nguỵ Phong là thật hay giả thì cũng là chuyện không thể bỏ qua.Khi huyện lệnh của Thành Dương Tử thì Nguỵ Phong liền giơ lệnh bài của mình lên.Quan huyện nhìn thấy thì hốt hoảng,hối thúc quân lính mở cổng thành.

Nhìn bộ đang của hắn thì binh lính canh cổng cũng ngầm hiểu được thân phận của Nguỵ Phong.Khi cổng thành vừa mở thì Nguỵ Phong trực tiếp phi ngựa vào.Hắn định phi ngựa tìm Triệu Vân Mộng nhưng phát hiện ra ở đây người người đi lại đông nghịt,không thể đi ngựa.Tên quan huyện lệnh đuổi tới theo sau,hắn thở dốc nói.

-Hạ quan Triệu Xuyên,huyện lệnh thành Dương Tử,bái kiến hầu gia.

Nguỵ Phong liếc nhìn rồi liền nói.

-Không cần đa lễ,mau nói cho ta biết chỗ của nương tử ta.

Triệu Xuyên nghe thấy vậy thì liền bối rối.Vì hắn cũng có một chút gốc gác với Hoàng thấy Triệu Quốc vì vậy đã nhận lời nhờ vả của Triệu Vân Mộng rằng ngăn không cho Nguỵ Phong vào đất Dương Tử.Nhưng vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ mang khí thế khủng bố thì hắn liền không nói lên lời mà trực tiếp mở cổng thành.

Nguỵ Phomg nhìn thấy đang vẻ liền lớn giọng nói.

-Mau nói.

Triệu Xuyên biết Nguỵ Phong vừa lập công ở biên cương.Hắn lại mang thân phận hầu gia,đứng đầu Đông Xưởng nên Triệu Xuyên rất sợ đầu mình rơi xuống nên liền nói.

-Bẩm hầu gia,là ở tòa lầu lớn nhất phía Đông Dương Tử.

Nguỵ Phong nghe thấy vậy thì liền để lại ngựa củ mình mà chạy một mạch về phía Đông.Trên quãng đường tới tòa lầu đó thì trong đầu của Nguỵ Phong có không ít các suy nghĩ tiêu cực.Hắn không biết mình có tới đúng lúc hay không.Hắn cũng không biết bản thân mình làm vậy liệu có nhận được sự tha thứ của Triệu Vân Mộng.

Hắn vừa chạy vừa suy nghĩ khiến cho thời gian trôi qua rất nhanh.Hắn đã tới được tòa lầu mà Triệu Vân Mông đang ở,nơi được thắp sáng chói,Nguỵ Phong cũng nhận ra được 1 gia nhân của Nguỵ Phủ đang quét rác trước tòa lầu.Nguỵ Phong chần chừ một hồi rồi vẫn quyết định đi tới.Gia nhân nhìn thấy Nguỵ Phong thì liền để cây chổi qua rồi cúi đầu nói.

-Bái kiến hầu gia.

Nguỵ Phong gật đầu rồi nói.

-Phu nhân đâu ?

-Bẩm hầu gia,phu nhân đang ở trên tầng lầu cao nhất.

Nguỵ Phong nghe thấy vậy thì liền đi vào tòa lầu.Gia nhân nhìn thấy Nguỵ Phong thì rất bất ngờ,cúi đầu chào.Không một ai dám nói lớn khi Nguỵ Phong đi qua.Nguỵ Phong đi một mạch lên tầng cao nhất.Hắn đi vào thì đã thấy Nguỵ Phong ngồi bên cửa sổ,tay cầm một bình rượu mà uống,vừa nhìn cảnh đẹp phía dưới vừa ngâm nga với rượu.Nguỵ Phong lại gần rồi liền nói.

-Nàng ngồi uống rượu trước cửa số như vậy không sợ bị cảm lạnh sao ?

Triệu Vân Mộng nghe thấy giọng của Nguỵ Phong thì liền quay đầu lại.Cô ấy nhìn Nguỵ Phong rồi khóc nức nở,Nguỵ Phong liền đi tới gần cô ấy rồi ôm Triệu Vân Mộng vào lòng.Triệu Vân Mộng vừa khóc vừa dùng tay đấm mạnh vào ngực của Nguỵ Phong.Nguỵ Phong không biết làm thế nào chỉ có thể ôm chặt Triệu Vân Mộng.Sau một hồi khóc lóc,Triệu Vân Mộng liền đây Nguỵ Phong ra rồi liền nói.

-Nguỵ Phong,ngươi tới đây làm gì nữa ? Ngươi biết ta khổ sở thế nào để cố quên đi ngươi không ?

Nguỵ Phong đau lòng,liền nói.

-Ta xin lỗi.Lần này ta đã biết là ta đã quá sai đối với nàng rồi.

Triệu Vân Mộng nghe thấy vậy thì im lặng rồi ngồi xuống rót 1 chén rượu.

-Nguỵ Phong,ngươi biết rằng không phải chuyện gì cũng chỉ một câu xin lỗi là xong chuyện.Ta đã không còn gì muốn nói với ngươi rồi.

-Nhưng ta thì còn rất nhiều chuyện để nói.

Nguỵ Phong chưa nói hết câu thì Triệu Vân Mộng đã nói chen vào.

-Ta bây giờ không muốn nghe bất cứ chuyện gì nữa.Ta mệt rồi,ngươi đi đi.

Nguỵ Phong không còn cách nào khác thì liền rồi đi.Hắn đau lòng ngậm ngùi mà rồi đi.Nguỵ Phong đi mãi đi mãi tới tận sông Dương Tử.Hắn nhận ra mình đã tới đây thì liền đi mua một vì rượu rồi tới một bờ cỏ nằm xuống.Hắn không rất đau lòng,hắn không ngờ Triệu Vân Mộng lại ghét hắn tới như vậy.Cứ như vậy mà uống bên cạnh con sông.Triệu Vân Mộng lúc này cũng không kìm được nước mắt mà khóc như mưa,cô ấy cũng không muốn chuyện này xảy ra một chút nào.”