Long Vương Dị Giới

Chương 27: Con người



Tiếng bước chân ngày càng nhanh hơn, Lăng Quang lo lắng ra mặt, đã hơn nửa ngày trời rồi mà vẫn chưa ai tìm ra được tiểu hoàng tử, thậm chí huy động cả cấm vệ quân để truy tìm khắp Đông quốc. Cả hoàng cung xôn xao, người người ra vào không còn chút trật tự, sự yên ắng thường ngày đã bị phá vỡ.

Ngồi trên chiếc ghế bằng vàng khối được khắc họa chi tiết hoa văn tỉ mỉ, mặc dù lo lắng nhưng không thể không tức giận, đánh mạnh xuống nơi để tay trên ghế gây ra tiếng động dữ dội, các quan đại thần đứng trước mặt ông không khỏi khiếp sợ, trên trán ai nấy bắt đầu xuất hiện vài giọt mồ hôi, nuốt nước bọt, hai tay run lẩy bẩy. Giai đoạn Lăng Quang trở thành vị vua tàn bạo, khó tính đã quay trở lại, họ dường như đã quên đi khoảng thời gian ác mộng đó.

“Lũ vô dụng, bây giờ vẫn chưa tìm ra sao?” – Ông quát lớn, giọng nói cùng sát khí của bản thân tạo ra luồng gió lớn cuốn bay giấy tờ trong phòng, những người đứng bên dưới đã sợ nay càng sợ hơn, không dám lên tiếng, chỉ cúi gầm mặt xuống sàn.

Không ai trả lời hơn, đúng hơn là họ không dám trả lời, thời gian nhị hoàng tử qua đời dưới bàn tay của ông, Lăng Quang trở thành một vị hôn quân ưa bạo lực, không biết ông đã cho người giết biết bao nhiêu vị quan đại thần trong cung, số lượng người chết thời gian đó tăng lên.

Không khí tại Đông cung lúc này như một quả pháo nổ chậm, không biết lúc nào sẽ phát hỏa làm tan xác tất cả!

Bước qua khỏi biên giới thành công, Lăng Thiên chính thức tiến vào lãnh thổ của nhân loại, chỉ mới đây thôi là khí hậu quen thuộc ở long giới, da thịt cậu bây giờ đang cảm nhận một loại thời tiết khô rát, cơn gió kéo theo cái nóng hừng hực của mặt trời ban trưa ùa qua người cậu, xung quanh nơi cậu đang đứng tại lãnh thổ nhân loại là một hoang mạc, khác hẳn như trong tưởng tượng. Lăng Thiên bày ra khuôn mặt thất vọng, nhìn lên bầu trời bị ánh sáng của mặt trời chiếu vào mắt nheo lại, tức giận nói to:

“Không phải chứ, đây là nơi nhân loại sinh sống à? Còn không có đến một nhánh cây nào sinh sống huống chi là con người? Đây rõ ràng không phải là lãnh thổ của nhân loại, lừa người!”

Tuy miệng mắng chửi, nhưng chân lại tiến sâu vào trong lãnh thổ hơn, ngày càng bỏ xa biên giới, rồi tốc độ chân nhanh dần hơn. Chạy một lúc, cảm thấy đã thấm mệt, cậu di chuyển chậm lại, phát hiện phía trước mặt mình là một vực thẳm sâu không thấy đáy, bên kia vực thẳm là một nơi khác một trời một vực nơi này, thảm cỏ xanh mướt, cây cối mọc um tùm, là một vùng đất xanh. Từ bên này, cậu nghe được tiếng chim hót, tiếng nước chảy rì rào, có dấu hiệu của sự sống, Lăng Thiên vui mừng nhảy cẫng lên. Cậu bước lùi khoảng mười bước để lấy tư thế phóng nhanh về phía trước, bật nhảy qua bên kia của khe nứt sâu không thấy đáy kia. Dễ dàng qua khỏi nơi nguy hiểm, điều mà con người chắc chắn sẽ không thể làm được, sau khi đáp đất an toàn, tay huơ huơ phủi lớp bụi trên người, mắt sáng lên tò mò khám phá mọi thứ, trước mặt cậu là khu rừng xanh bát ngát.

Vì vị trí của long giới nằm trên cao, hiếm khi thấy được những giống động vật đa dạng như vậy, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, những chú sóc nô đùa chạy trên cây, thỉnh thoảng lại xuất hiện những chú khỉ vàng lấp lo sau những thân cây to, có con chuyền từ cành này sang cành khác đi theo cậu.

Nhìn thấy loài sinh vật lạ, Lăng Thiên không khỏi ngạc nhiên, chẳng biết vì lý do gì mà những loài thú nhỏ trong rừng dần dần tụ tập xung quanh cậu, không kiềm được cảm xúc, cậu lên tiếng:

“Này, các ngươi thật dễ thương. Nhưng không phải là con người, cũng không phải là đồng loại của ta. Các ngươi có biết nói không?”

Không nhận được câu trả lời, mà chỉ là tiếng hót của chim, tiếng kêu của khỉ và các loài thú nhỏ khác, Lăng Thiên hụt hẫng, “mình đã đến nhầm rồi chẳng? Nơi này không có nhân loại sinh sống?” cậu thầm nghĩ.

Đưa tay vuốt đầu một chú sóc vừa nhảy lên vai cậu, khôi phục lại tâm trạng vui vẻ, tiếp tục khám phá xung quanh. Vang lên từ xa là tiếng bước chân chạy vội vã chẳng đoán ra là người hay thú, dù gì cũng là vùng đất lạ, Lăng Thiên hoang mang nhảy lên một nhánh cây thân gỗ đã lớn tuổi, bầy thú nhỏ cũng hoảng hốt chạy đi mất. Từ trên cao, điều khiển tinh thần lực phóng tầm mắt ra xa, một loài sinh vật khá to chạy bằng bốn chân, chiếc mũi to cùng chiếc mõm dài kèm hai chiếc sừng nhô ra, đang cố gắng rượt hai người con trai thoạt nhìn là có phần trẻ tuổi, một người vừa chạy thục mạng, thỉnh thoảng quay về phía con thú bắn thứ gì đó, mỗi khi phát động thứ vũ khí đều để lại tiếng vang điếc tai.

Tuy thứ vũ khí kia đã nhắm chuẩn xác con thú nhưng nó vẫn tức giận đuổi theo mặc cho máu chảy càng nhiều hơn. Lăng Thiên từ trên cây nhảy xuống, nhặt cục đá nhỏ dưới gốc cây, chuyền một ít long lực vào nó rồi ném về phía con thú hung hãn kia. Những thứ vũ khí kia của con người không hề hấn gì với nó, nhưng chỉ với một cục đá nhỏ chứa long lực của cậu đã làm cho nó ngã gục và ngưng thở ngay tại chỗ. Thân hình to lớn của nó ngã xuống và trượt dài gây chấn động cả khu vực, khói bụi bay mù mịt. Hai nam nhân thấy thế cũng dừng lại, tiến gần lại con thú kiểm tra.

“Là ai đã ném cục đá này?”

“Các ngươi không sao chứ?” Cả hai tay cầm vũ khí nhìn thấy bộ dáng lạ lẫm này không khỏi ngạc nhiên, hướng vũ khí về phía Lăng Thiên mà bày ra tư thế phòng thủ. Ánh mắt hai người tập trung trên người cậu, nổi bật là cặp sừng màu đỏ trên đầu, đuôi dài đung đưa lướt qua đám cỏ kêu sột soạt.

“Ngươi… là rồng?” – Lắp bắp mở miệng, tay chân không còn đứng vững, nhưng vẫn cố gắng duy trì tư thế chuẩn bị chiến đấu. Không đáp lại câu hỏi, Lăng Thiên vẫn tiếp tục tiến tới, tay run không thể nào kiểm soát, nam nhân trẻ măng trong hai người đã kích hoạt vũ khí, tốc độ thứ được bắn ra từ thứ kim loại trên tay anh nhanh đến mức chỉ như một cơn gió chạm vào da thịt.

Tiếng “đoàng” vang lên, cả hai người sững sờ nhìn vũ khí được xem là mạnh nhất của nhân loại lại dễ dàng bị “bắt thóp” như vậy, bàn tay chụp lấy viên kim loại vừa được bắn về phía mình, bóp vụn nó rồi thả xuống mặt cỏ, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, đôi mắt đỏ như máu tiến chậm đến cả hai.

“Ta cứu các người, không hề cảm ơn mà lại đối xử ân nhân như vậy. Không ngờ nhân loại lại là những kẻ máu lạnh như vậy. Đúng như lời Lăng Kiệt nói, các ngươi thật chẳng có tốt lành gì.”

“Long nhân đại nhân, tha mạng, xin đừng ăn thịt chúng tôi. Lúc nãy… chỉ là sự cố, không phải cố ý ám toán ngài. Tha mạng…” – Hai người thanh niên lực lưỡng giờ như hai đứa trẻ, khóc lóc dập đầu van xin thê thảm.

“Ăn thịt? Chúng ta không ăn thịt nhân loại.” – Chớp chớp mắt ngạc nhiên hỏi lại, tuy vẫn chưa được gọi là trưởng thành ở long giới nhưng chuyện long nhân ăn thịt người thì vẫn chưa nghe bao giờ, cho dù Lăng Kiệt có căm ghét phàm nhân cũng chưa từng nhắc đến vấn đề này. “Có phải luôn có long nhân lẻn xuống đây bắt con người ăn thịt không?” – cậu thầm nghĩ.

Hai nam nhân nọ vẫn run lẩy bẩy, quỳ úp mặt xuống mặt cỏ, Lăng Thiên vốn không phải là người ỷ mạnh hiếp yếu, cậu ra lệnh cho cả hai đứng lên.

“Chuyện long nhân ăn thịt người, là các người nghe từ đâu?”

“Ngài sẽ không ăn thịt chúng tôi?”

“Không, vớ vẩn. Long nhân không ăn thịt người, các ngươi bị làm sao vậy? Con thú lúc nãy là gì thế? Sao nó lại tấn công như vậy?” – Nhảy lên mỏm đá to gần đó, thay đổi tầm mắt từ cao nhìn xuống hai người.

“Chúng tôi đi săn, không may gặp phải con lợn rừng vương ở đây nên mới có sự việc như vậy. Cảm tạ ngài đã cứu chúng tôi. Long nhân đại nhân, có thật người không biết chuyện long nhân ăn thịt người sao?

“Không… Ta không biết. Thật sự có long nhân ăn thịt con người à?”

“Chuyện này dài lắm, long nhân đại nhân, chúng tôi xin phép mời ngài về chổ ở của chúng tôi để dùng bữa. Nhất định sẽ cho ngài thưởng thức những món ngon tại nơi đây.” – Hai cậu trai trẻ tuổi buộc quanh con thú khổng lồ bằng sợi dây thừng chắc chắn rồi dùng sức kéo nó đi.

Nghe thấy vậy, mắt cậu sáng rực, bỏ qua những nghi hoặc, hướng theo tư thế mời của hai người mà nhấc bước.

Từ chỗ hiện tại, cả ba đi trên một cây cầu gỗ mục khó đi để băng qua được một con suối nước trong veo đang chảy theo dòng, hai nam nhân chật vật kéo con thú, di chuyển trên cây cầu gỗ. Nôn nóng dâng lên, cậu quyết định giúp đỡ họ, hai tay nhấc nhẹ con thú rồi bật nhảy qua bên kia bờ. Đi được một đoạn khá xa để đi hết rừng, khung cảnh trước mắt mà cậu thấy là những công trình sản xuất từ tự nhiên, những hàng ruộng bậc thang sống động, đẹp mắt khiến cậu trầm trồ.

Hai nam nhân trẻ tuổi đi trước, kéo xác con thú đi. Người dân nơi đây thấy họ đều bỏ công việc đang dở mà chạy ra nghênh đón, Lăng Thiên nhìn thấy không khí vui nhộn nơi đây làm cậu cũng đứng ngồi không yên, muốn ra ngoài chung vui. Quên mất có sự hiện diện của cậu, hai người nhanh nhảu kể lại sự việc lúc nãy cho dân làng nghe, mọi người phát hiện có long nhân xuất hiện lập tức quỳ xuống hành lễ, ai nấy đều sợ hãi. Lăng Thiên cảm thấy không khí thay đổi, cậu tiến lại gần đỡ những người đứng đầu hàng đang quỳ úp mặt xuống mặt đường đứng dậy, cười hì hì.

“Ta không ăn thịt các người đâu. Đừng sợ.”

Tại cung điện xa hoa dưới đáy biển sâu, ra vào là vô số cung nữ xinh đẹp, đi thành từng hàng, tay bưng những chiếc mâm đựng cùng những dụng cụ ăn uống bằng vàng ròng nguyên chất, thao tác nhanh nhẹn như đã quá quen với công việc. Mùi hương trên mâm không tỏa ra mùi thơm, ngược lại là mùi tanh khủng khiếp, những cung nữ này đứng trước một cánh cửa bằng kim loại mạ vàng đợi người bên trong lên tiếng. Sau khi được phép tiến vào, cánh cổng dày có dấu hiệu mở ra, quang cảnh bên trong thê lương, kinh tởm đến mức nếu không quen đã nôn ra từ lâu.

Trên sàn nhà là những vũng máu ướt đẫm cả tấm thảm, xác người không nguyên vẹn, cùng những tiếng la hét thảm thiết không thành lời, Khang Quân nâng chén làm bằng bạc lên miệng uống thưởng thức. Chỉ máu tanh của con người mới thỏa mãn được cơn khát của hắn.