Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 38: Vấn đề đã nằm ngoài tầm kiểm soát




"Đỗ Tuấn chính là bạn trai của em."Tôn Diệp nhấn mạnh từng chữ.

"Không phải_" Nữ sinh nghe vậy liền muốn lên tiếng phản bác thế nhưng khi cô ấy nhìn thấy ánh mắt của Tôn Diệp thì im bật không dám nói gì thêm nữa, ánh mắt của Tôn Diệp khi này chứa đầy sự tự tin, trong đôi mắt sâu thẩm đó như muốn nhìn thấu được tất cả sự giả dối trên thế gian.

Nữ học sinh không phản bác, Tôn Diệp lại đưa ba ngón tay lên mà nói: "Vấn đề thứ ba thư viện tức giận, ở đây không có thủ thuật gì chỉ cần một cái chìa khóa mở cửa ra là được, những quyển sách bị hất tung lên kia cũng chỉ ngẫu nhiên không có quy luật, có điều tôi thắc mắc tại sao lại phải hất sách lên như vậy?"

Trần Phán ở một bên nghe mà không hiểu, hất mấy quyển sách lên không phải vì muốn giả ma giả quỷ đó hay sao, đối phương vì cái gì lại đặt ra một câu hỏi ngu ngốc như thế chứ?

Không đúng, Trần Phán bắt đầu suy nghĩ hắn thấy Tôn Diệp không thể nào ngu ngốc được bên trong hẳn có nguyên nhân, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian Trần Phán đã có đáp án, chỉ là đối với đáp án của mình hắn không có mấy phần tin tưởng cho lắm.

Giới trẻ bây giờ không thể nào bạo như vậy được, Trần Phán không muốn tin thế nhưng những lời tiếp theo của Tôn Diệp lại khiến hắn không muốn tin cũng không phải tin.

"Ở dưới chân của một cái kệ sách tôi đã nhìn thấy một vết ố hơi vàng, sau đó tôi đã lật xem một số trang sách ở gần đó và phát hiện ra bên trong có mấy trang sách đều có điểm tương đồng, đều có vài điểm ố vàng bên trong."

Không thể sai được, hai đứa nhỏ này đã chơi trò vui đùa người lớn quá trớn ở trong thư viện nên mới làm mấy quyển sách rơi xuống, ban đầu đây không phải là hành động có chủ đích, đây chỉ là hành động vô tình nhưng về sau sự việc phát triển lên thành chuyện do ma quỷ làm.

Có người phát hiện ra sự bất thường trong thư viện rồi đồn đoán là có ma, về sau tin đồn lan ra, hai đứa nhỏ sợ hãi nên mới hùa theo dựng chuyện, càng làm càng quá cuối cùng để che dấu đi sự việc chúng đã lôi Sương vào trong chuyện này, biến một người chết thành hung thủ để hòng thoát tội.

Nếu là như vậy thì đúng như lời Tôn Diệp đã nói, nữ sinh này không hề ngưỡng mộ Sương như hắn suy đoán mà con bé chỉ muốn lợi dụng cái chết của Sương để mưu lợi cho bản thân.

"Cái gọng kính bị gãy không phải do em vô tình làm rớt rồi dẫm lên mà là do Đỗ Tuấn bắt tháo ra để dễ dàng làm việc, sau thì vô tình dẫm lên làm gãy nó, còn hai tụi em đã làm gì trong thư viện thì tôi xin phép không nói thẳng ra." Tôn Diệp nói tiếp.

"Không phải_" Nữ học sinh ấp úng, đôi mắt cô gái giờ đã ươn ướt lệ tuôn.

"Không phải ở chỗ nào, chỉ cần lấy mẫu vết ố đi so sánh với ADN của Đỗ Tuấn thì mọi chuyện sẽ rõ ràng."

"Không phải em_"

"Dấu vân tay của em ở khắp nơi trong thư viện và nhà kho, em cảm thấy mình thoát tội được sao, em cảm thấy sau khi bạn trai em bị bắt thì anh ta sẽ không khai ra em sao."

Tôn Diệp ép sát tới người cô nữ sinh, ép cô nàng dựa sát vào lan can, dù vậy Tôn Diệp vẫn ép tới, ánh mắt tăm tối của hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt chan đầy nước mắt của cô gái.

Nữ sinh bị bức bách đến không còn đường lui chỉ có thể ôm mặt ngồi xuống khóc nức nở, cô ấy vừa khóc miệng không ngừng lẫm nhẩm phủ nhận: "Không phải em_"

Trần phán một bên thấy nữ sinh có chút đáng thương khi bị Tôn Diệp ép đến nước phải khóc lên nức nở như thế, có điều phần nhiều cảm xúc của hắn bây giờ là tức giận.

Trần Phán tức giận nhìn về hiệu trưởng Minh Á mà hỏi: "Ông nói là tự mình gắn máy quay lén, đó là ông đích thân đi gắn hay là nhờ tới bác bảo vệ kia gắn giúp?"

"Cái đó, cái đó cũng đâu có gì khác nhau, dù gì tôi vẫn luôn theo dõi màn hình khi camera gửi hình ảnh về mà."

"Rất khác đó." Trần Phán gằn giọng.

Minh Á là người gắn camera hay người bảo vệ gắn camera là hai vấn đề hoàn toàn khác biệt, ông bác bảo vệ gắn camera thì đồng nghĩ với vị trí đặt camera không phải hoàn toàn bí mật, càng thêm tệ hại hơn khi người con trai của bảo vệ lại là thủ phạm nữa chứ, chỉ cần cậu ta khai thác vị trí đặt máy từ cha mình thì việc phá bỏ nó thật sự là việc rất dễ dàng.

Minh Á cho thông tin sai khiến hắn không thể đưa ra phán đoán chuẩn xác ngay từ đầu được, càng đi càng sai cuối cùng rơi vào bế tắt không tìm được lời giải chính xác nhất.

Dẫu Trần Phán bây giờ khá tức giận thế nhưng hắn cảm thấy cả người có chút nhẹ nhõm, tất cả những vấn đề trong vụ án gần như đã được giải khai, mấu chốt chủ yếu trong vụ giả ma này chính là mục tiêu của thủ phạm, mục tiêu ban đầu hắn nghĩ là do ngưỡng mộ Sương, muốn lật lại án cho Sương, tiếc thay sự thật không phải vậy, mục tiêu thật sự của thủ phạm là muốn che dấu đi hành động yêu đương lén lút của bản thân.

Sau một lần mây mưa ở tại thư viện khiến sách rơi rớt xuống dưới mà hai đứa trẻ lại lười dọn dẹp, thế là dẫn tới lời đồn có ma trong trường, khi đó bọn nhỏ được nghe nói đến vụ tự sát tới tận bây giờ vẫn còn là một câu hỏi lớn của Sương khiến cho bọn nhỏ nhen nhóm lên ý định giả ma để hù người.

Có điều đây chỉ là ý định mà thôi hai đứa vẫn chưa có dám làm thật, cho đến khi trong một lần lén lút hai đứa suýt chút nữa bị người khác phát hiện rồi từ ngày đó hai đứa nhỏ đã bắt đầu làm lên, chúng tạo ra một con ma có thể hù dọa khiến cho mọi người không dám vào trong trường lúc đêm khuya nữa.

Nhà vệ sinh biết khóc, với cầu thang oan ức từ đó ra đời, còn vụ camera cũng là nhờ vào độ may mắn cùng với sự lười biếng của Minh Á nên mới có thể vượt qua được.

Về phần nhà kho đung đưa thì chính là một sự nhầm lẫn, thay vì nói đung đưa lắc lư qua lại chính xác hơn phải nói là lắc lư liên hồi đẩy qua, đẩy lại.

Cái bàn học của Sương sạch sẽ như thế là vì có cô nữ sinh này nằm lên chà nó đến sạch sẽ, còn về hai dấu tròn ở dưới cửa sổ thông khí mà hắn nhìn thấy không phải là do vật gì áp vào mà là_.

Mọi thứ đã rõ ràng, có điều còn có một vấn đề chưa được giải khai, Minh Á thấy được ma nữ bay lơ lửng chuyện này không thể giải thích được.

Suy nghĩ một hồi, Trần Phán không tìm ra được đáp án khiến hắn bức rứt khó chịu vô cùng, không chịu nổi nữa Trần Phán đã lên tiếng hỏi qua Tôn Diệp: "Chuyện nhìn thấy ma nữ phải giải thích như thế nào đây?"

"Nhìn thấy ma nữ sao, đây là vấn đề chính yếu trong vụ án lần này." Tôn Diệp đưa mắt nhìn qua Minh Á từ tốn lên tiếng hỏi: "Trước lúc thầy hiệu trưởng nhìn thấy ma nữ ở cầu thang có phải là thầy đã uống qua một tách cà phê?"

"Đúng là có nhưng có liên quan gì đến việc nhìn thấy ma?"

"Trước khi thầy nghe thấy tiếng động lạ ở chỗ cầu thang có phải thầy cảm thấy tinh thần của mình rất minh mẫn, mọi vật đều trở nên sáng hơn, không gian xung quanh thầy có chút uốn cong phải không?" Tôn Diệp không trả lời mà tiếp tục hỏi.

Trần Phán nghe thấy câu hỏi của Tôn Diệp thì hiểu ra một số chuyện, hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào Minh Á trông chờ câu trả lời của đối phương.

"Đúng là có, nhưng nó đâu có liên quan gì" Minh Á không hiểu đáp.

Trần Phán nghe thấy câu trả lời liền xạm mặt lại, hắn hiểu tại sao Tôn Diệp nói 'đây là vấn đề chính yếu trong vụ án lần này.'

Vấn đề quả thật nghiêm trọng ,vụ này đã không phải giả thần giả quỷ bình thường nữa, đây là một vụ án có tính chất hình sự rồi.

"Có vấn đề gì sao, Trần đại sư sao lại nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trọng như thế?" Minh Á cảm thấy ánh mắt của Trần Phán nhìn mình thay đổi bèn lên tiếng hỏi, ông cảm thấy chuyện chẳng lành sắp đến.

"Trần đại sư đang nghi ngờ thầy hiệu trưởng đây đã dùng qua chất LSD." Trần Phán còn chưa kịp nói gì thì Tôn Diệp ở một bên đã lên tiếng trả lời thay hắn.

"LSD là gì?"Minh Á không rõ lắm với câu trả lời của Tôn Diệp.

"LSD tên đầy đủ là lysergic axit diethylamide được tổng hợp từ axit lysergic, là một chất hướng thần cực mạnh, tên phổ phông hơn của nó là_" Trần Phán một mặt nghiêm trọng nhấn mạnh: " Là ma túy dạng tổng hợp!"