Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 47: Thực Thể Quái Dị




Đối với việc thao túng khái niệm nhận thức của một người không phải là một việc dễ dàng, nó yêu cầu lực khống chế và tiêu tốn lấy rất nhiều lực lượng, lực lượng của Trần Phán là có hạn nên hắn phải nhanh chóng giải quyết cho xong mọi việc.

Một đường đi tới, Trần Phán theo thông tin thu thập được từ trước mà hướng đến nơi hiện trường vụ án, căn hộ của nạn nhân.

Căn hộ của nạn nhân nằm ngay mặt phố, nơi có xe cộ qua lại đông đúc nên khi gần tới nơi Trần Phán đã đậu xe ở một chỗ vắng người rồi đi bộ tới, thế nhưng khi hắn nhìn thấy được căn hộ kia hắn lại nhíu mày quay qua Khả Như hỏi: "Ngươi đấu lại được không?"

Căn hộ trước mặt hắn hiện tại đang bị bao quanh bởi một luồng hắc khí cực dày, nếu nhìn kĩ sẽ thấy luồng hắn khí đó đang ngọ nguậy nhúc nhích lan tràn ra bốn phía bên ngoài với tốc độ cực chậm, Trần Phán nhìn theo kiểu nào cũng cảm thấy bên trong đó có một thứ rất đáng sợ đang hoành hành.

"Mình Khả Như chắc là không đánh nổi đâu, chủ nhân." Khả Như lắc đầu đáp.

Trần Phán nghe vậy thở dài rồi quay người đi về lại chỗ chiếc xe đậu hồi nãy sau thì bẻ lấy cái kính chiếu hậu ở trên đó xuống, lấy được cái kính Trần Phán lại đưa tay lên miệng cắn vào ngón tay trỏ, dùng lấy máu chảy ra vẽ lên một hình tròn quanh bên mép viền gương.

Khả Như bay lượn một bên nhìn thấy hành động của Trần Phán không hiểu hỏi: "Chủ nhân, người dùng máu của người khác cũng được hay sao?"

Khả Như đã từng thấy Trần Phán dùng máu của mình để đối phó với kẻ thù thế nhưng cô ấy lại chưa bao giờ thấy Trần Phán dùng máu của người khác để sử dụng cả nên cô đã nghĩ phải là máu của Trần Phán thì nó mới có hiệu nghiệm.

"Máu của người khác không thể nào bằng máu của bản thân, bất quá chỉ cần máu là được."

"Chủ nhân thật lợi hại, thế máu của động vật như chó mèo cũng được sao chủ nhân?" Khả Như thán phục một tiếng sau đó lại bắt đầu tò mò hỏi tiếp.

"Có thể !"Trần Phán không muốn trả lời cho lắm, có điều hắn nghĩ tới việc lát nữa đây phần nhiều là phải dựa vào sức của Khả Như nên mới bất dĩ đáp.

"Thế máu của côn trùng thì sao chủ nhân, mà máu không có màu đỏ thì lại thế nào?" Khả Như hỏi ra liên tiếp mấy câu hỏi, câu nào câu nấy đều hốc búa khiến cho Trần Phán sau khi nghe xong thì trầm mặc.

Trần Phán lười trả lời mấy câu hỏi của cô nàng nên cứ trầm mặc như thế mà đi về lại chỗ căn hộ kia, trên đường đi Khả Như liên tiếp hỏi han nhưng khi đến được chỗ căn hộ Khả Như bắt đầu nghiêm túc lại, cô biết chuyện sắp tới sẽ rất là khó khăn.

Giống như những gì Khả Như suy nghĩ, khi mới tiến lại gần tới cánh cửa chính một luồng khí thế cực mạnh đã ập tới áp chế khiến cho cô nàng phải chùn chân không thể đi tiếp được nữa.

Trần Phán khi tới gần cũng cảm nhận rõ được khí thế khủng bố giống như Khả Như đã cảm nhận được, ánh mắt rực lên ánh lửa lam sắc Trần Phán quan sát lại thì thấy rất nghi hoặc, kẻ bên trong chỉ là một kẻ màu đỏ bình thường, màu sắc hoàn toàn không khớp với khí thế kẻ trong đó đã phát ra.

Bình thường khí thế khủng bố kiểu này màu sắc tỏa ra phải là màu đỏ đậm rực sáng chói lóa mới đúng nhưng kẻ bên trong lại không có được màu sắc đó, như thế có khẳng định được thực thể bên trong là một thực thể bị trọng thương đang trong quá trình hồi phục.

Lợi dụng lúc người suy yếu mà lấy mạng người, đây là phương châm rất tốt trong các cuộc chiến, đặc biệt với thực thể huyền bí mạnh mẽ thì càng nên áp dụng vào, chính vì thế hắn không một chút do dự muốn tiến vào trong làm một cuộc diệt sát tiêu trừ đối phương, ngặt nỗi khi ý chí chiến đấu đang sục sôi trong tâm trí thì cánh cửa lại không mở ra được, nó đã bị khóa trái bên ngoài không có chìa không thể mở.

Ý chí Trần Phán khi này bị tuột đi hơn phân nửa, hắn quay đầu lại nhìn về Khả Như ra hiệu, Khả Như thấy được ánh mắt của Trần Phán thì gồng người phá bỏ đi trói buộc khí thế của kẻ địch rồi tiến lên đi xuyên qua cánh cửa.

Khả Như xuyên vào bên trong, sau một lát núm cánh cửa được vặn ra Trần Phán cứ thế thản nhiên đi vào bên trong không tốn lấy một chút sức lực.

Trần Phán vào được bên trong đóng chặt cửa lại, tiếp đó hắn đưa mắt nhìn quanh căn hộ một lượt.

Căn hộ tối tăm chỉ có chút ánh sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào giúp cho mọi vật dụng ở trong đây trở nên rõ ràng hơn.


Bên trong này rộng rãi chứa đủ thứ đồ đạc tiếc thay giờ chúng đều bị các đoạn băng dây rào giăng ngang không cho người lại gần, ở giữa ngay tại chỗ phòng khách có một đoạn sơn trắng vẽ hình người và một vũng máu đã khô nằm ngay dưới chỗ sơn trắng, rất rõ ràng chỗ sơn trắng kia là nơi nạn nhân đã tử vong.

Trần Phán chú ý tới mọi chi tiết, hắn muốn tìm ra vị trí chính xác của thực thể huyền bí đang lẫn trốn, từ khi hắn tiến vào đây đối phương đã trốn mất dạng cố điều khí thế của đối phương vẫn còn nên có thể khẳng định kẻ địch hiện tại vẫn ở trong đây.

Trần Phán quan sát được một lúc sau đó ánh mắt của hắn lại tập trung nhìn về phía cái ghế sofa ở ngay chỗ phòng khách, linh cảm nói cho hắn biết kẻ địch đang lẫn trốn ở đó.

Khả Như theo ánh mắt của Trần Phán cũng nhìn theo, sau một hồi do dự Khả Như chủ động tiến lên muốn dò xét thế nhưng đúng lúc này biến cố lại xảy ra, một tiếng cười khúc khích như đứa trẻ từ bên trong cái ghế sofa vang lên khắp cả căn hộ.

Tiếng cười vang lên liên hồi theo đó tấm nệm mút của ghế sofa bị giở lên, một người toàn thân đẫm máu chậm chạp bò ra, người này tư thế bò kì lạ, tay chân vặn vẹo không theo bất kì kết cấu nào của người bình thường có thể làm ra được, đặc biệt hơn khi đối phương đã bò ra khỏi ghế lại vẫn cứ nằm trên mặt sàn ngọ quậy, mặt úp xuống không có ý đứng dậy.

"Lâu rồi không gặp, Trần Phán." Người bò trên sàn kia sau khi cười khúc khích như một đứa trẻ lại nhanh chóng đổi giọng thành trầm đục của một người đàn ông trung niên lên tiếng chào hỏi.

"Ngươi nhận ra ta sao?" Trần Phán nghe đối phương nói thì nghi hoặc hỏi lại, hắn nhớ bản thân hiện tại đang ở trong thân xác của người khác.

"Linh hồn dơ nhớp của ngươi có đổi qua chỗ nào ta cũng đều có thể nhận ra được." Người bò trên sàn kia trả lời, chỉ là giọng nói lại lần nữa bị thay đổi, lần này là giọng líu lo của của một thiếu nữ đôi mươi.

"Xem ra ngươi hận ta lắm nhưng ngươi trước hãy cho ta hỏi, người ở đây là do ngươi giết phải không?"

"Không phải!" Bằng giọng con nít đối phương trả lời lại Trần Phán.

"Ta cũng cho là vậy, có điều chúng ta trước kia có gặp nhau?"

Trần Phán thấy đối phương quen mắt lắm, huống hồ đối phương khi thấy hắn liền đỏ mắt tức giận, cho nên hắn có thể khẳng định là người quen, bất quá hắn không rõ là quen khi nào cũng như không rõ lắm bản thân khi xưa làm sao để cho đối phương chạy thoát được.

"Ngươi không nhớ ta sao? Mà cũng chẳng có vấn đề, ta giờ sẽ cho ngươi nhớ lại."

Nói đến đây cơ thể của ngươi nằm trên sàn bắt đầu ngọ nguậy một cách dữ dội sau đó âm thanh từng khớp xương va vào nhau vang lên, cuối cùng cái đầu luôn úp xuống kia bắt đầu vặn vẹo rồi bị bẻ ngoặt lên trên.