Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 48: Cuộc Chiến Nổ Ra




Thực thể trên mặt sàn uốn éo rồi lại vặn đầu mình sau đó đối phương cười khặc khặc lên giọng: ”Trần Phán, hôm nay ta cùng ngươi quyết chiến sinh tử.”

Đối phương vừa mới dứt lời thì một giọt máu đã bắn thẳng tới dính lên đầu làm cho cái đầu của thực thể này xì xèo bốc lên hắc hỏa, may sao hắc hỏa cháy lên không mạnh nên trong chốc lát đã bị dập tắt, bị tấn công đột ngột làm cho thực thể có chút ngơ ngác khi định thần lại thì nó liền bị hành động vừa rồi của Trần Phán làm cho tức giận.

Thực thể tức giận gào thét bò nhanh tới thể nhưng nó chưa lại gần được người của Trần Phán thì đã bị Khả Như đứng ở một bên tiến lên chặn đường.

Khả Như bây giờ cả người như một làn khói trắng lượn lờ, bồng bềnh trôi nổi giữa không trung, khói trắng Khả Như kéo dài đem tứ chi của thực thể bò trườn trên sàn kia trói lại không cho cử động.

“Nhãi ranh đừng có làm phiền ta.” Thực thể bị khống chế càng thêm tức giận hét lớn, khí thế uy áp tỏa ra muôn phần mạnh mẽ ép đến Khả Như, đồng thời tứ chi của nó giãn nở to lên đem các trói buộc phá nát không còn một mảnh.

Khả Như bị khí thế ép tới khiến cho cô nàng không chịu được lui về sau mấy bước, khi này Trần Phán đã lao nhanh tới dùng ngón tay đã dính máu của mình chạm vào ngay đỉnh đầu của đối thủ, bất quá lực lượng Trần Phán hiện tại không đủ không thể trực tiếp tiêu trừ đối phương.

Đỉnh đầu thực thể bốc nhẹ lên một ngọn lửa đen rất nhanh sau đó tắt ngúm, Trần Phán giờ có chút xanh mặt mà đối thủ của hắn đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chỉ thấy một cái tay vươn tới nắm lấy cổ áo kéo lấy Trần Phán về phía trước, một cái tay thì khác chụm lại đâm mạnh lên.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, ngay gần khi những ngón tay sắc nhọn kia gần đâm trúng vào người Trần Phán, Khả Như đã kịp thời xuất hiện, cô nàng một tay nắm chặt khống chế cánh tay đang đâm tới của kẻ thù, một tay xách cổ áo ném Trần Phán ra sau.

Khi Tần Phán bay ra sau thoát khỏi phạm vi tấn công của đối thủ, khi này Khả Như mới chuẩn bị lùi về tạo ra khoảng cách an toàn với kẻ trước mặt nhưng lại không được, kẻ địch đã nhanh tay lẹ mắt vồ tới ôm chặt không cho Khả Như rời đi.

“Nhãi ranh, hôm nay ta sẽ giết ngươi trước.”

Thực thể mạnh bạo cười gằn siết chặt cánh tay với ý đồ muốn bóp chết Khả Như, chỉ là không may cho gã khi Khả Như đã tan ra thành vô vàn làn khói trắng bay ra tứ tán xung quanh, sau một lúc khối trắng hợp lại Khả Như an toàn nguyện vẹn không chút tổn hao đứng ngay bên cạnh người Trần Phán.

“Đánh không lại, chúng ta trước chạy đi chủ nhân ơi." Khả Như một bên nghiêm trọng nhìn về thực thể ở trước mặt, một bên đề xuất ý kiến.

“Không, ngươi chịu đau một chút khống chế kẻ này, còn ta sẽ qua đó dùng quang huyết tiêu diệt hắn ta.”

“Khả Như_”

“Làm đi!”

Trần Phán hét lớn không cho Khả Như thời gian từ chối rồi sau đó hắn chạy nhanh về phía cửa sổ đang bị rèm che phủ kín trong phòng khách.

Thực thể thấy hành động của Trần Phán liền biết hắn đang định làm gì nên vội vàng bò tới muốn ngăn cản, tiếc thay Khả Như nào cho đối phương có cơ hội để ra tay, chỉ thấy hai tay cô nàng khi này đã hóa thành khói trắng bay tới, làn khói này như một sợi dây thừng quấn lấy bên hông không cho kẻ địch di chuyển.

Lại bị khống chế thực thể bây giờ cực kì tức giận, nó không thèm quan tâm tới hành động của Trần Phán nữa mà quay đầu vồ nhanh tới Khả Như, nó muốn bất chấp mọi giá tiêu diệt kẻ gây phiền nhiễu mình trước.

Đối thủ lao nhanh tới Khả Như hoảng hốt bỏ chạy nhưng không kịp, cuối cùng vẫn là bị siết chặt cả người, Khả Như lúc này muốn giở chiêu cũ hóa khói bỏ trốn có điều thực thể đã lường trước được ý nghĩ của Khả Như nên cũng đã thả hắc khí trong người ra.

Hắc khí bao trùm nuốt lấy làn khói trắng bị nhốt ở bên trong, mà bên này khi Trần Phán đã kéo được rèm cửa cho ánh trăng trên cao chiếu thẳng vào bên trong.

Ánh trăng chiếu rọi Trần Phán không dám có chút chần chừ nâng cái gương chiếu hậu đã được vẽ sẵn chú thuật trên tay lên rồi canh chuẩn để cho ánh trăng phản chiếu trực tiếp chiếu thẳng lên luồng hắc khí đang lộng hành bên kia.

Hắc khí bị ánh sánh chiếu trúng quằn quậy đau đớn tách ra chui vào lại trong người của thực thể, cũng nhờ vậy Khả Như mới được tự do nhanh choáng bay tới chỗ Trần Phán tụ lại hình thành nên thân ảnh, chỉ là hiện tại thân thể cô nàng sắc mặt có chút trắng bệch, cơ thể suy nhược, thân ảnh đã có phần trở nên mờ ảo.

Đối với hiện trạng bây giờ của Khả Như, Trần Phán không có thời gian đề quan tâm đến, hắn trước điều chỉnh gương soi chiếu thẳng vào thực thể trước mặt.

Thực thể bị huyết quang thuật chiếu thẳng vào người thì đau đớn gào thét, hắc khí trong người liên tục bị ánh sáng chiếu rọi làm cho xói mòn, dẫu đau đớn là thế, nhưng thực thể lại không có ý định trốn chạy trái ngược thực thể cố gắng bò trườn tới chỗ của Trần Phán.

Thực thể chậm chạp bò tới, trong lòng Trần Phán theo đó bắt đầu trở nên hồi hộp, chỉ tiếc là hiện giờ hắn không có cách nào khác ngoài việc dùng lấy huyết quang chú thuật tấn công đối phương.

Thực thể nhẫn nhịn khi sắp bò tới nơi thì không chịu được nổi nữa nên cuối cùng chỉ đành để lại một cái lườm mắt rồi toàn thân thực thể tan thành muôn vàn các luồng khí đen bay tứ tán ra khỏi căn hộ, thực thể cuối cùng lựa chọn ôm lấy thương thế bỏ chạy chứ không muốn cùng Trần Phán người chết ta sống.

Đối thủ rời đi, Trần Phán thở dài một hơi đưa mắt nhìn về căn hộ đã trở nên bừa bộn do trận chiến vừa rồi gây nên mà lại tiếp thở ra thêm một hơi dài nữa, nhìn đống bừa trước mặt Trần Phán ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định rời đi không có ý định thu sắp lại hiện trường.

Trần Phán đi ra khỏi căn hộ đi được mấy bước hắn quay đầu nhìn về Khả Như đang suy yếu ở một bên lo lắng hỏi thăm: "Ổn chứ?”

“Không ổn chút nào đâu chủ nhân, Khả Như giờ không đi nổi nữa người cõng cõng Khả Như đi.”

“Miễn, tự thân vận động đi!” Trần Phán nghe thấy lời đề nghị của Khả Như liền giơ ngón tay còn đang dính máu lên với ý định dạo nạt, bất quá khi thấy khuôn mặt trắng tinh cùng thân ảnh mờ ảo kia hắn lại mềm lòng cuối cùng vẫn là đưa lưng ra cho Khả Như leo lên.

Khả Như hí hửng vui vẻ leo lên lưng của Trần Phán, bao nhiêu mệt nhọc trên gương mặt cô nàng trong phút chốc đều tan biến, mà Trần Phán giờ một mặt đầy khó chịu cõng Khả Như lên lưng di chuyển đến chỗ chiếc xe đậu lúc trước.

Đến xe Trần Phán muốn Khả Như đi xuống có điều cô nàng ương bướng không chịu thế nên Trần Phán phải vừa lái xe vừa vác trên lưng một con thực thể thích nhõng nhẽo, đến khi tới gần cổng bệnh viện thì mọi chuyện mới xem như là tạm kết thúc, khi này Khả Như mới chịu buông người hắn ra.

Trần Phán ở ngồi trên xe từ từ nhắm mắt lại lần nữa mở mắt ra hắn đã nằm ở trong bệnh viện, còn người cảnh sát tên là Cao Minh kia cũng từ từ mở mắt.

Cơn đau đầu ập tới rồi lại nhanh chóng qua đi như một cơn gió, khi Cao Minh dần định thần phát hiện bản thân đang ngồi ở trên xe, có điều nơi đây lại không phải là nhà xe của quán ăn mà lại ở ngay trước cổng bệnh viên, càng thêm quái đản hơn khi anh ta trông thấy cái bệnh viện này rất là quen mắt.

Cao Minh giờ có chút mơ màng không nhận rõ, phải mất đến một lúc sau anh ta mới nhận thấy mình đang ngay tại bệnh viện đang chữa trị cho kẻ giết người Trần Phán.

Tinh thần dần tỉnh táo, Cao Mình khi này nhớ tới lời đồn về căn nhà của tên tội phạm kia như bị ma quỷ ám không tài nào mở được, sau đó anh ta lại nhớ tới tờ tiền được viết lên dòng chữ bằng máu có trong ví rồi nhớ đến cơn đau đầu vô duyên vô cớ xuất hiện, nhớ tới những thứ này cơ thể Cao Minh không tự chủ được mà run lên.

Ý thức càng rõ ràng Cao Minh càng cảm nhận rõ cơ thể mình khác lạ, khắp nơi quanh người bây giờ đều đau nhức như vừa mới trải qua một trận tra tấn kinh khủng.

Cao Minh sâu chuỗi lại các sự kiện cùng với cảm nhận về cơ thể, cuối cùng anh ta biết được bản thân đã gặp phải thứ không sạch sẽ nên vội đánh xe chạy nhanh rời khỏi chỗ này hướng thẳng tới cục cảnh sát, Cao Minh sợ hãi không dám về nhà nên quyết định đêm nay tăng ca làm thêm đến sáng.