Tu La Sắc Đạo

Chương 17: Minh Châu Sâm Lâm



...

Bắc Minh Dạ và thiếu nữ rời khỏi trạm Dược Giới Sư, trước khi đi lão già Luyện Dược Sư kia còn không quên dặn dò đủ kiểu khiến Bắc Minh Dạ mặt đen như cái đít nồi, hắn hậm hực rời đi. Bây giờ trên người hắn đã thê thảm lắm rồi biết không! Toàn thân bị quấn chặt bởi một đoạn băng trắng cố định bả vai, vùng ngực cũng bị lõm vào một ít, may thay là không bị gãy xương chứ không hắn lại nằm giường rồi!

"Phụt..."

Bên cạnh, thiếu nữ cố gắng che miệng cười. Dù biết thảm cảnh của thiếu niên là do nàng làm, nhưng quả thật nàng không nhịn được.

" Cười cái gì, không phải do ngươi mà ta thế này hay sao!"

Bắc Minh Dạ làm sao không thấy nàng đang cười hắn, hắn tức giận quát lên.

" Rồi... rồi... không cười thì không cười!"

Thiếu nữ gật gật đầu, nhưng sau đó nàng lại cười lớn hơn.

Bắc Minh Dạ không thèm để ý tới nàng nữa, hắn xách lấy cái tay nải của mình mà đi về hướng của Minh Châu Sâm Lâm rộng tựa ngàn dặm.

" Nè... nè... chờ ta với!"

Thiếu nữ vội vã đuổi theo, nàng quên mất con Độc Giác Thú đang bị cột lại ở cửa trạm Dược Giới.

Ngaooo...

Độc Giác Thú thấy chủ nhân của mình bỏ nó mà chạy theo thiếu niên kia, nó buồn bã gào lên.

...

Đi được nửa ngày, Bắc Minh Dạ đã đứng trước một cánh cổng lớn, phía sau là cánh cổng kia là một cánh rừng khổng lồ dường như không thấy điểm kết thúc, từng thân cây cao chót vót, tán lá cây che kín cả bầu trời.

" Đây là Minh Châu Sâm Lâm?"

Bắc Minh Dạ lên tiếng hỏi.

" Phải."

Giọng của Ánh Nhi đáp lại

" Phải băng qua cánh rừng khổng lồ kia mới tới được Học Viện Bá Vương sao!"

Bắc Minh Dạ nói tiếp. Nhìn khung cảnh hoang sơ hùng trán chỉ cách cánh cổng khoảng vài bước chân khiến tâm trạng hắn hưng phấn khá nhiều.

" Đúng vậy! Bắt buộc phải đi xuyên qua Minh Châu Sâm Lâm mới có thể tới được Học Viện Bá Vương nằm ở Sài Thành."

Ánh Nhi gật gật đầu.

" Nàng có bản đồ của khu rừng này hay không, cho ta xem thử."

Bắc Minh Dạ nói, hắn muốn có chút thông tin về cái nơi xa lạ này, dù sao thì biết trước cũng tốt hơn.

" Dĩ nhiên là có, thiếu gia đợi ta một lát!"

Ánh Nhi đáp, nói xong nàng lẻn đi đâu mất. Và chỉ trong vài giây sau, nàng xuất hiện với một tấm da thú, nàng đưa cho Bắc Minh Dạ.

" Đây là bản đồ gốc của Minh Châu Sâm Lâm, những nơi được khoanh vùng màu đỏ là những nơi nguy hiểm nên thiếu gia đừng lại gần, những vùng màu xanh là nơi an toàn, còn màu lục là nơi có thảo dược và khoáng sản, tuy chúng chỉ là những món vật có giá trị thấp."

" Thế thì tốt quá, ta nhất định sẽ..."

Bắc Minh Dạ nói chưa hết câu thì một thanh âm vang lên khiến hắn lắc đầu ngao ngán:

" Nè... chờ ta với!"

Thiếu nữ phía sau vội vã chạy theo, chẳng mấy chốc mà nàng đã xuất hiện bên cạnh Bắc Minh Dạ.

" Cục nợ này không thể vứt đi được hả trời!"

Bắc Minh Dạ một tay đỡ trán, hắn bó tay không biết nói gì về trường hợp này, ngay cả Ánh Nhi đang ngồi trên vai hắn cũng chỉ biết nhún vai, hai người nhìn cô nàng đang đứng thở hổn hển với đôi mắt tràn ngập sự bất lực.

" Độc giác thú của ngươi đâu? Sao không dắt nó theo? Còn nữa, ngươi đi theo ta để làm cái gì!"

Bắc Minh Dạ cất tấm bản đồ vào tay nải, hắn đứng đó khoanh tay hỏi.

" Dĩ nhiên là ta để ở trạm Dược Giới Sư rồi!"

Thiếu nữ hít thở một lúc lâu, sau đó trả lời.

" Ngươi tại sao không cưỡi nó mà đi!"

Bắc Minh Dạ nghe thế liền trách mắng. Con hàng này bị làm sao vậy, có phương tiện đi lại thuận lợi lại không đi, chẳng lẽ thích cảm giác đi bộ hay sao!

" Bước vào Minh Châu Sâm Lâm, ta không dám cưỡi nó vì sợ hồn thú sẽ tìm đến. Hơn nữa bên trong này nguy hiểm vô cùng, ngay cả Võ Tông cũng không dám chân chính đi vào nên ta đành phải đi bộ theo ngươi!"

Thiếu nữ nhìn hắn mà trả lời.

Lần này tư duy của Bắc Minh Dạ không thể theo kịp tiết tấu của nàng, hắn không biết cô nàng tiểu thư này suy nghĩ cái gì nữa.

" Ngươi biết ở đây nguy hiểm mà còn theo ta làm cái gì!"

Bắc Minh Dạ nhíu mày hỏi. Nàng ta biết Minh Châu Sâm Lâm có nguy hiểm mà còn vác thân vào đây, nàng ta không sợ chết sao!

" Dĩ nhiên lo lắng cho vết thương của ngươi rồi, hơn nữa ta cũng đang định đến Học Viện Bá Vương nên hai ta cùng đường thôi!"

Thiếu nữ phủi phủi chiếc váy của mình rồi đáp.

" Ngươi không sợ chết sao!"

Bắc Minh Dạ nhìn cô nàng còn đang chỉnh chu y phục của mình, hắn nhướng nhướng mày kiếm của mình, giọng điệu tỏ vẻ không hài lòng nói.

" Dĩ nhiên là có, nhưng sợ chết thì làm sao mà tới được Học Viện Bá Vương."

Thiếu nữ cầm lấy tay nãi của mình rồi tiến về phía trước.

Bắc Minh Dạ chỉ biết thở dài, hắn bây giờ phải hộ tống tiểu cô nương này hay sao!

Hai người dần dần tiến vào Minh Châu Sâm Lâm

...

" Cái gì? Các ngươi đã để mất dấu tam tiểu thư?"

Một giọng nói hùng hồn nam tử vang lên trong đại điện. Một bóng hình nam tử trung niên đứng trên bục, gã mặc sam y được làm tinh tế. Khuôn mặt lạnh nhạt uy nghiêm, ánh mắt tràn ngập sự tức giận nhìn đám thuộc hạ đang đứng bên dưới

" Xin gia chủ thứ tội, tam tiểu thư cố ý cắt đuôi chúng thuộc hạ nên thuộc hạ hiện tại đã mất dấu tiểu thư."

Một bóng đen quỳ một chân nói.

" Khốn kiếp, một đám Võ Sư Cảnh lại có thể bị một con nhóc Võ Sĩ cắt đuôi chạy mất. Ta nuôi các ngươi là tốn công sao!"

Lý gia chủ gầm lên một tiếng kinh hồn, khí Võ Tông Đỉnh Phong bùng nổ chấn văng đám thuộc hạ, áp lực kinh khủng khiến cả căn phòng rung lắc dữ dội.

Tên thuộc hạ quỳ trước mặt nào có chịu được, hắn nằm rạp trên đất, máu từ mắt mũi miệng tràn ra kinh dị, cơ thể như bị ngọn núi thái sơn đè nặng, xương khớp trên người kêu răng rắc.

" Gia chủ, đã có thông tin về tiểu thư!"

Một bóng đen khác xuất hiện lên tiếng, chẳng cần chờ chủ nhân lên tiếng, hắn vội vã nói tiếp:

" Có người nhìn thấy tiểu thư ở một thôn trấn nhỏ bên cạnh Minh Châu Sơn Lâm, đi bên cạnh tiểu thư là một thiếu niên trạc tuổi đang thương tích đầy mình. Tiểu thư đi trước còn tên đó cứ lẽo đẽo theo sau, ắt hẳn là một tên nô tài mà tiểu thư tìm được."

Lý gia chủ nghe thế cũng hoà hoãn không ít, gã hằng giọng:

" Mau mau đi tìm tiểu thư trở về, nếu như con gái của ta mất đi một cọng tóc thì ta sẽ phanh thây các ngươi cho chó ăn."

" Rõ."

Hắc y nhân lên tiếng, rồi hắn biến mất ngay lập tức.

" Thiếu niên...? Con bé lại quen ai đó ở cái tiểu trấn nhỏ bé kia hay sao!"

Lý gia chủ nhìn về phía xa xa, gã lẩm bẩm.

...

Hắt xì...

Bắc Minh Dạ hắt hơi ba bốn lần, hắn vuốt vuốt mũi.

" Mình có thiếu nợ ai hay sao mà cứ nhắc mình thế nhỉ?"

Hắn hôm nay cứ cách vài phút lại hắt xì hơi một lần, lỗ mũi ngứa ngáy khó chịu khiến tâm trạng hắn cũng buồn bực theo.

" Ngươi làm gì cứ hắt hơi mãi thế?"

Thiếu nữ đi bên cạnh tò mò hỏi. Nãy giờ cái tên này cứ liên tục hắt xì khiến nàng khó hiểu, hắn đang bị gì hay sao!

" Không phải do ngươi hay sao!"

Bắc Minh Dạ lạnh lùng đáp.

Lè...

Thiếu nữ lè lưỡi, sau đó cũng không thèm để ý hắn mà tiến về phía trước.

" Nữ nhân thật khó hiểu!"

Bắc Minh Dạ thở dài, gương mặt tỏ vẻ nhún nhường. Sau đó, hắn truyền âm với Ánh nhi, cô nàng đang ngồi thảnh thơi trên vai hắn:

" Nhìn tấm bản đồ này, Minh Châu Sâm Lâm rộng ít nhất cũng mấy trăm dặm, các dãy núi trùng trùng điệp điệp kéo dài chia cắt cả Sài Thành và các tiểu trấn phía xa, sơn đỉnh cao vót bị mây trắng che khuất, dòng sông dài vạn dặm cắt ngang ra biển, thiên địa linh khí nơi đây mỏng manh đến đáng thương, võ giả bình thường tu luyện nơi này hiệu quả vô cùng kém. Cộng thêm nơi này thú dữ đầy rẫy khắp mọi ngỏ ngách, hung hiểm vô cùng, một Võ Tông hàng thật giá thật cũng không dám bén mảng vào đây nếu như không trang bị đầy đủ.

Đương nhiên, nơi hiểm địa này lại chính là một nơi lý tưởng dành cho võ giả, bọn họ thường vào đây để săn giết Hồn Thú nhằm mục đích tìm kiếm Hồn Tinh bên trong.

Hồn Tinh là tài nguyên trọng yếu của võ giả tu luyện tại Võ Hồn Đại Lục, bên trong Hồn Tinh thường chứa lực lượng bên trong, chỉ cần hấp thu chúng thì tu vi tiến triển một bước, đó cũng là con đường nhanh nhất để tăng lên Hồn Lực.

Ngoài ra, nơi này còn có khoáng sản trù phú, linh đan thảo dược, thiên tài địa bảo quý hiếm, nếu khí vận may mắn liền có thể nhận được truyền thừa của các vị võ giả cấp cao, từ đó tu vi đại tăng, thực lực cũng gia tăng đáng kể.

Nàng nghĩ xem liệu ta có được chút may mắn nào hay không?"

Ánh nhi ngồi trên vai, nàng đung đưa cặp ngọc thố của mình, thở ra một ngụm hương khí nhẹ nhàng, nàng đáp:

" Những lời thiếu gia nói không hề sai một chút nào, nơi này tuy hung hiểm và đe dọa đến tính mạng nhưng cũng là thiên đường dành cho võ giả, tuy Minh Châu Sâm Lâm chỉ là một phần nhỏ của Sâm Lâm Vạn Trượng nhưng tài nguyên hiển nhiên nhiều vô kể, dược tài khoáng thạch, thiên tài địa bảo nằm trong này có thể so sánh với cả một ngân khố của một thị thành lớn nhất Nam Kỳ, nhưng hầu hết bề ngoài Minh Châu Sâm Lâm đã được khai thác một cách triệt để, những thứ hiếm có đều được khai quật cho nên chỉ còn tồn đọng lại số ít linh dược cấp thấp hay hồn thú cấp thấp.

Tuy nhiên, Minh Châu Sâm Lâm bề ngoài như vậy nhưng không mấy ai dám tiến vào sâu bên trong, bọn họ chỉ có thể hoạt động ở bên ngoài trong bán kính khoảng vài chục dặm, còn sâu hơn ắt hẳn gặp hồn thú cấp cao từ Tam giai đến Tứ giai, thậm chí Ngũ giai cũng có thể sẽ xuất hiện!

Cho nên việc khám phá hay tìm kiếm bảo vật bên trong sẽ không hề dễ dàng, dù đó là một quân đoàn dong binh đi chăng nữa!"

Bắc Minh Dạ nghe xong liền hiểu, hắn nhíu mày nói:

" Nếu muốn có vật tốt thì chỉ có cách tiến sâu vào bên trong thôi!"

Ánh Nhi trên vai gật gật đầu.

Bắc Minh Dạ vừa đi vừa trầm tư, hắn đang nghĩ đến việc mình có nên tiến vào sâu bên trong Minh Châu Sâm Lâm hay không, bởi vì còn tận chín tháng mới tới buổi chiêu sinh của Học Viện Bá Vương nằm ở Sài Thành, cách xa nơi này hơn ba trăm dặm đường, nếu một tên Võ Đồ Ngũ Trọng như hắn đi cũng mất ít nhất là hai tháng, còn nếu thành Võ Sĩ hay Võ Sư thì thời gian đó có thể rút ngắn đi mấy phần.

" Nè, Bắc Minh Dạ ngươi có đi nhanh chân lên hay không? Đi cả buổi mà cũng chỉ đi được mấy bước chân, cứ thế này biết bao giờ mới tới Học Viện Bá Vương."

Bất chợt thiếu nữ đi phía trước lên tiếng, nàng gắt gỏng làm Bắc Minh Dạ ngắt ngang mạch suy nghĩ, hắn nhướng nhướng mày rồi đáp:

" Ta không có đi đến đấy!"

Thiếu nữ nghe xong lại hiếu kỳ, nàng ngừng lại rồi xoay người nói:

" Không đi đến đó thì ngươi đi đâu?"

Bắc Minh Dạ nhìn gương mặt hiếu kỳ kia, hắn chậm rãi trả lời:

" Ta muốn vào bên trong Minh Châu Sâm Lâm!"

Ngay khi lời nói của Bắc Minh Dạ vừa dứt, vẻ mặt hiếu kỳ của thiếu nữ chuyển đổi nhanh chóng, nàng hoảng sợ nhìn lấy hắn, thanh âm run rẩy từ miệng nàng phát ra:

" Ngươi... ngươi... ngươi vừa nói... cái gì...?"

Bắc Minh Dạ cứ ngỡ nàng không nghe được, hắn nói lại thêm một lần:

" Ta muốn vào bên trong Minh Châu Sâm Lâm! Nếu ngươi không muốn thì..."

Nhưng chưa kịp nói xong thì giọng thét tràn ngập phẫn nộ của thiếu nữ vang lên:

" Ngươi muốn chết hả! Một thân võ đồ lại muốn đi vào bên trong đó, có khác gì đi nạp mạng cho bầy thú dữ kia!"

Thiếu nữ sau lưng nhìn hắn, nàng không ngờ tên này lại to gan đến như vậy, trực tiếp muốn vào bên trong Minh Châu Sâm Lâm, một nơi có đi mà không có về kia!

Bắc Minh Dạ một mặc mộng bức, hắn biết là bên trong nguy hiểm nhưng cô nàng này có cần phải tỏ thái độ như thế này không!

Trên vai, Ánh Nhi cũng bất ngờ về thái độ của thiếu nữ, nàng nhìn qua Bắc Minh Dạ rồi nhún nhún vai, tỏ vẻ không biết gì cả.

" Tại sao ta lại không được vào?"

Bắc Minh Dạ nhàn nhã hỏi lại.

" Vậy tại sao ngươi nhất quyết phải bước vào trong đó?"

Thiếu nữ giận dữ hỏi ngược lại.

" Dĩ nhiên có việc nên ta phải bước vào trong đó! Mà ta và ngươi có liên quan gì với nhau à?"

Bắc Minh Dạ khoanh tay nhìn nàng.

" Ngươi..."

Thiếu nữ á khẩu, quả thật tên này không hề có liên quan gì với nàng, việc hắn muốn tiến vào bên trong Minh Châu Sâm Lâm đó không phải là việc của nàng.

" Hừ... ta mặc kệ ngươi..."

Thiếu nữ hừ giọng một cái, sau đó xoay người rời đi, bỏ mặc Bắc Minh Dạ đang đứng ở phía sau nhíu mày nhìn nàng. Thiếu nữ bước đi, gương mặt hồng bỗng nhiên xuất hiện hai giọt lệ, trái tim nàng bỗng chốc đau nhói, nhưng nàng quen biết hắn chưa bao lâu kia mà, tại sao phải lo sống chết của hắn.

" Nàng ta hình như có tình cảm với thiếu gia!"

Nhìn bóng lưng yếu đuối của nữ tử rời đi, Ánh Nhi nhẹ nhàng nói.

Ừm...

Bắc Minh Dạ gật đầu, hắn là kẻ lão làng trong chuyện tình cảm sao lại không biết cô nàng kia có cảm tình với mình, nhưng thứ tình cảm đó còn quá nhỏ, cộng thêm hai người gặp nhau trong thời gian quá ngắn nên hắn không muốn đem nàng ấy theo bên mình tiến vào Minh Châu Sâm Lâm. Hắn còn chưa dám bảo đảm mạng sống của mình thì lấy gì để bảo vệ nàng!

" Chúng ta đi thôi!"

Nhìn bóng lưng khuất dần sau các thân cây lớn, Bắc Minh Dạ lạnh lùng xoay người, hắn cùng với Ánh Nhi tiến vào bên trong.